Tống Đoàn Viên nhìn Lục Kiều Ân, lại nhìn cửa sau phủ Lương Vương một cái, cười hỏi: "Kiều Ân, thật không có nghĩ đến ở chỗ này gặp được ngươi, làm ta thực kinh ngạc!"
Lục Kiều Ân sửng sốt một chút, lập tức nói: "Hiện giờ nhà giam lại về Lương Vương quản lý, ta là tới cầu vương gia chiếu cố phụ thân ta!"
Tống Đoàn Viên như cũ cười đến đạm nhiên: "Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói, ngươi hận hắn, hiện giờ lại đối với hắn không tồi, trước kia đối với Lương Vương căm thù như vậy, hiện giờ cũng chịu tới cầu hắn?"
"Điền nguyên thủ rốt cuộc cũng là cha ta, ta không nhận hắn, nhưng cũng không nghĩ nhìn hắn chết thảm ở trong nhà giam!" Lục Kiều Ân thấp giọng nói.
Tống Đoàn Viên cười cười, nhìn Lục Kiều Ân: "Ngươi đã từng nghe chuyện xưa Đông Quách tiên sinh và sói chưa?"
Lục Kiều Ân lắc đầu.
"Trước kia, có người tên gọi là Đông Quách tiên sinh, cứu một con sói, nhưng sau khi con sói kia khoẻ mạnh, lại muốn ăn luôn Đông Quách tiên sinh, chính là nói có một số kẻ dã tâm, vong ân phụ nghĩa!" Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Lục Kiều Ân lập tức đỏ lên.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn phủ Lương Vương kia một cái, "Đông Quách tiên sinh khẳng định cũng thực hối hận vì đã cứu con sói kia!"
Tống Đoàn Viên nói xong, cũng liền xoay người rời đi.
Lục Kiều Ân đứng đó, nắm chặt ngón tay.
Trên xe ngựa, Tống Đoàn Viên sâu kín thở dài.
Nàng thật hy vọng hôm nay ở cửa sau phủ Lương Vương nhìn thấy không phải là Lục Kiều Ân!
Tin tức Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu tiếp tục thành thân, là Tống Đoàn Viên chuyên môn tiết lộ cho Lục Kiều Ân, Lục Kiều Ân lập tức liền tiến đến phủ Lương Vương mật báo.
Thu di nương bên kia, Tống Đoàn Viên cũng điều tra một chút, Thu di nương sắp lâm bồn, ở ngay lúc này nàng bo bo giữ mình còn không kịp, sao có thể chủ động trêu chọc Thu Trác Thị.
Mà người có thể đi vào Thu phủ, tiếp cận chuồng ngựa ở hậu viện, cũng chỉ còn có Lục Kiều Ân.
Tuy rằng Lục Kiều Ân không thừa nhận, nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy, Lục Kiều Ân này đã không còn là Lục Kiều Ân trước kia!
Không nghĩ tới, một đời này, Tống Đoàn Viên nỗ lực hóa giải mâu thuẫn giữa Lục Kiều Ân và Tống Phúc Tin, nhưng đến cuối cùng, vẫn đi đến một bước này.
Vậy vận mệnh Tống gia thì sao, có phải cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển hay không?
Ngày kế tiếp, Tống Đoàn Viên liền dặn dò người Tống gia cẩn thận, đặc biệt là Tống Phúc Quý và Tống Phúc Truyền, một người không biết vội làm ăn cái gì, một người mỗi ngày đều không về nhà, làm Tống Đoàn Viên rầu thúi ruột.
Rốt cuộc cũng tới ngày Tống Phúc Tin đón dâu, từ sáng sớm, Tống Đoàn Viên đã dậy, cùng hai ma ma trong cung bận việc lên, mà Tống Phúc Quý lại chuyên môn đi đến Kỷ phủ, mời Kỷ Trường An tiến đến.
Lần này không giống với lần trước Đại Cát thành thân, Kỷ Trường An không phải đảm đương người chứng hôn, mà là khách quý của nhà trai.
Tống gia ở Thiên Thành vốn không có thân thích gì, Tống Đoàn Viên trước đó đã nghĩ mấy tấm thiệp, ngoại trừ Kỷ Trường An, chính là Hách thần y và Chu trưởng quán bọn họ, về phần đồng liêu của Tống Phúc Tin, bởi vì Tống Phúc Tin vừa mới rời khỏi Hàn Lâm Viện đi đến Hộ Bộ, cũng chỉ mời mấy người quen biết.
Thêm lên tiệc rượu không có bốn bàn, sân nhà vừa đủ để làm.
Kỷ Trường An tiến đến, không có trực tiếp vào Tống gia, mà đi đến Hách gia.
Hách lão nhân lúc này đang ngồi ở đại đường giận dỗi.
Trước đó hắn cố ý an trí nhà ở gần Tống Đoàn Viên, vốn định làm chút sự tình, lại không có nghĩ đến bị Kỷ Trường An an bài đi đến địa phương rất xa, cấm hắn và Tống Đoàn Viên gặp mặt, ngay cả Hách Ly Cung cũng ngỗ nghịch hắn, giám thị hắn, làm hắn không thể động đậy.