"Vậy năm sau lại nói!" Tống Phúc Quý lập tức nói xen vào, "Nương, con bên này sắp làm thành một vụ mua bán lớn, con thật sự không nghĩ trở về!"
Tống Đoàn Viên không nói chuyện, rũ mi mắt.
Tống Phúc Quý thấy Tống Đoàn Viên không để ý tới hắn, chỉ đành cúi đầu ăn cơm.
Tống Đoàn Viên ăn xong cũng liền trở về phòng.
Tống Song Hỉ không vui nhìn Tống Phúc Quý: "Đại ca, nương muốn trở về, huynh vì sao nhất định phải lưu lại? Sao thế, trở về không thể sống đúng không?"
Tống Phúc Quý có chút không vui: "Song Hỉ, còn chưa đến phiên muội làm chủ, ta cảm thấy bên này dễ làm ăn, muốn lưu lại, sao lại không được?"
Tống Song Hỉ còn muốn nói nữa, Tống Phúc Truyền vội vàng kéo kéo Tống Song Hỉ đè thấp âm thanh nói: "Đệ cũng muốn ở lại!"
Tống Song Hỉ xem ở mặt mũi Tống Phúc Truyền không có nói thêm.
Thu Mâu Mâu nhìn Tống Song Hỉ và Tống Phúc Quý cãi nhau, thần sắc có chút xấu hổ.
Vương Ngọc Lan vội vàng giảng hòa: "Chuyện này chờ nương quyết định, các ngươi đều bớt tranh cãi đi! Cha Tiếu Tiếu, hôm nay mua xương quá lớn, không làm được xương sườn kho tàu, chỉ có thể nấu canh, lát nữa ngươi dùng rìu chặt xương nhỏ ra, lộ ra tủy, đặt vào trong nồi to, hầm ước chừng một canh giờ, tới buổi tối chúng ta uống canh xương hầm!"
Thu Mâu Mâu vội vàng hỏi: "Đại tẩu, có cần muội làm cái gì không? Muội không biết làm, nhưng muội có nha hoàn bà tử……"
"Không cần không cần, ta làm đã quen! Cánh tay của đệ muội chưa tốt, cứ nghỉ dưỡng đi!" Vương Ngọc Lan nói.
Thu Mâu Mâu vẫn kiên trì cho nha hoàn, bà tử tiến đến hỗ trợ.
Vương Ngọc Lan cũng liền đáp lời.
Lúc này trong phòng, Tống Đoàn Viên ngơ ngác nằm ở trên giường, trong đầu lộn xộn, hồ nhão.
Kỷ Trường An có ý gì, là cầu hôn nàng? Nhưng bộ dáng hiện giờ của nàng, thân thể ba mươi mấy tuổi, một đống lớn con trai con gái, còn có cả cháu gái, Kỷ Trường An muốn cưới nàng?
Vì sao? Tống Đoàn Viên càng nghĩ liền càng không rõ, trước hôm qua, Kỷ Trường An đối với nàng còn có chút lãnh đạm, có chút xa cách, cũng có thể là bởi vì hắn là một công tử, đi lại thân cận cùng một quả phụ như nàng quá không thích hợp, hắn muốn trách đồn đãi không hay, đột nhiên như thế nào lại……
Bên ngoài sân truyền đến âm thanh Tống Phúc Quý chặt xương, Tống Song Hỉ gọi Tống Đại Cát tới vắt chăn, Vương Ngọc Lan đang kêu em bé không cần chạy loạn, thế giới của Tống Đoàn Viên lộn xộn, nhưng Kỷ Trường An lại trở thành ánh sáng nơi đáy lòng nàng.
Tống Đoàn Viên ngồi dậy, muốn đi tìm Kỷ Trường An hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ là nàng hiểu lầm, có lẽ là nàng nghe lầm?
Tống Đoàn Viên mơ màng hồ đồ, mê mê hoặc hoặc, một buổi trưa liền không ra cửa, cơm chiều cũng chưa ăn đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên mở mắt, nhìn tia nắng ban mai ngoài cửa sổ, thật sự là trốn tránh không nổi nữa, cũng liền rời giường rửa mặt.
Hôm nay nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu Kỷ Trường An chỉ đùa chơi, nàng nhất định phải tát cho Kỷ Trường An một cái!
Tống Đoàn Viên hạ quyết tâm, vừa mới đi tới cửa, liền thấy ở cửa có bảy tám người, Tống Phúc Quý đang đứng ở cửa nói chuyện với bọn họ.
"Huyện chúa, chúng ta đã tìm được ngài!" Một người trong đó nhìn thấy Tống Đoàn Viên vội vàng hô lên.
Tống Đoàn Viên tiến lên, sau đó mới thấy rõ những người đó chính là đồng hương ngày ấy tiến đến uống rượu mừng, cầm đầu chính là người tên Giả Bảy kia.
"Sao các ngươi tìm tới nơi này, có việc gì sao?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Giả Bảy gật đầu: "Chúng ta suy nghĩ tới hỏi huyện chúa một chút, có việc gì cho chúng ta làm không, chúng ta làm gì cũng được!"
"Đúng vậy, chúng ta tưởng rằng Thiên Thành nhiều việc, ai biết đều ma cũ bắt nạt ma mới, hôm qua chúng ta tìm việc một ngày, việc gì cũng không có, trong khi tiền ở khách điếm, phòng rẻ nhất một ngày cũng phải 300 văn, chúng ta không chịu nổi!"