Tống Phúc Quý ngoái đầu nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Nương, vừa lúc con tính toán mở cơ sở điều chế dược, đang thiếu tiểu nhị, hay là cho bọn họ lưu lại?"
Tống Đoàn Viên nhìn Tống Phúc Quý, xem ra Tống Phúc Quý là thật sự tính toán ở lại Thiên Thành.
Con lớn không nghe lời mẹ.
"Con quyết định là được!" Tống Đoàn Viên nói, cười cười mở cửa đi ra ngoài.
Tống Phúc Quý vội vàng gọi Giả Bảy vào cửa, tựa hồ đang thương lượng sự tình tiền công.
Tống Đoàn Viên ra cửa tới Kỷ gia, nghĩ nghĩ, vẫn là từ Lưu gia tiến vào.
Nàng có loại cảm giác như đang vụng trộm!
Trong phòng sách, Kỷ Trường An liếc mắt đánh giá Tống Đoàn Viên một cái, hỏi: "Tới tay không sao?"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Chẳng lẽ còn mang cơm cho ngươi sao?"
"Không mang cơm cũng có thể, trong phòng bếp có tôm hùm lần trước ngươi làm, ngươi đi làm tôm hùm cho ta ăn đi!" Kỷ Trường An nói, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, giống như làm nũng.
"Ta……" Tống Đoàn Viên tới đây, là vì có chuyện muốn hỏi.
"Ta đói bụng!" Kỷ Trường An ủy khuất nhìn Tống Đoàn Viên, "Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện!"
Tống Đoàn Viên chỉ đành nhận mệnh đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp đặt một thùng gỗ tôm hùm Na Uy tươi sống.
Tống Đoàn Viên rửa sạch sẽ, rút chỉ tôm, làm tôm hùm đất tỏi nhuyễn, bưng đến cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An đầy mặt hưng phấn, đã sớm chờ ăn cơm.
Tống Đoàn Viên lột một con tôm hùm đất, liền thấy nam nhân đi lại đây.
"Làm gì vậy?" Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
Kỷ Trường An mở miệng, còn phát ra âm thanh khả nghi: "A".
Tống Đoàn Viên muốn đánh người, chẳng lẽ còn muốn nàng đút hắn ăn sao?
"A……" Kỷ Trường An cố ý mở đôi môi phấn nộn ra, miệng chu về phía trước, ánh mắt khát cầu như gió xuân ôn nhu mê người, như chim yến khóc nỉ đòi ăn……
"……" Tống Đoàn Viên cắn răng, vốn định ném vỏ tôm vào trên gương mặt hắn, nhưng xem ở vẻ đẹp tinh xảo, vô cùng mịn màng kia, cuối cùng vẫn dùng tay ngoan ngoãn lột tôm hùm đặt vào trong miệng Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên vội vàng cúi đầu, liều mạng xem nhẹ cảm giác lạnh lẽo mềm mại trên ngón tay, lại lột một con tôm khác, trong miệng lẩm bẩm bất mãn, mượn việc này tới che giấu sự xấu hổ của chính mình.
Ở một khắc khi chạm vào khóe môi Kỷ Trường An, cánh môi phấn nộn, mang theo thanh hương thuộc về hắn, làm trong lòng Tống Đoàn Viên run rẩy đến lợi hại.
Tống Đoàn Viên cảm thấy chính mình là trâu già gặm cỏ non, tuy rằng hai người chỉ kém năm sáu tuổi, lại cảm thấy là hai đời người.
Kỷ Trường An rốt cuộc cũng được như ý nguyện, đôi mắt hắn hơi hơi mị lên, hiện ra ánh sáng, hướng tới Tống Đoàn Viên cười đắc ý, khóe miệng đỏ thắm kia gợi lên, phảng phất là vứt mị nhãn cho nàng, lại làm cho trong lòng Tống Đoàn Viên phiêu đãng gợn sóng.
Tống Đoàn Viên cúi đầu, muốn mau chóng lột xong tôm, chạy nhanh lột xong, chạy nhanh đi, lại quên mất ý định ban đầu khi chính mình tiến đến.
Không phải muốn hỏi cho rõ ràng sao!
Thấy Tống Đoàn Viên chỉ lột vỏ tôm đặt ở chén nhỏ trước mặt hắn, không chịu lại đút cho hắn, Kỷ Trường An có chút thất vọng, mắt trông mong nhìn nàng.
"Mau chóng tự ăn đi, ăn xong ta có lời muốn hỏi ngươi!" Tống Đoàn Viên đẩy thịt tôm đến trước mặt Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An lấy đũa gắp thịt tôm, đưa đến bên miệng Tống Đoàn Viên.
"Làm gì vậy?" Tống Đoàn Viên trừng mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, nam nhân này từ khi nào lại học được nhiều trò như vậy?
"Có qua có lại!" Kỷ Trường An nói.
Có qua có lại…… Tống Đoàn Viên lập tức nhớ đến lần ở trong xe ngựa kia, nàng không cẩn thận hôn nam nhân này, nam nhân này lại muốn hôn trở về.
Hắn hôm qua nói muốn cưới nàng, chẳng lẽ là bởi vì buổi tối hôm đó nàng hôn trước ngực hắn, hắn cho rằng nàng đang trêu đùa hắn, cho nên hắn mới có thể nói những lời như vậy, không phải là có qua có lại, đây là ăn miếng trả miếng!