"Chính ngươi ăn đi, ta không thích ăn!" Trái tim Tống Đoàn Viên tức khắc lạnh đi một nửa.
Cũng đúng, một công tử đang tuổi thanh xuân nhẹ nhàng, một quả phụ dìu già dắt trẻ, sao có thể ở bên nhau? Huống chi Kỷ Trường An đã nói qua, hắn chỉ cưới nữ nhân mà chính hắn âu yếm, sao sẽ cưới nàng?
Tống Đoàn Viên thế nhưng lập tức tiêu tan, may mắn không có hỏi nhiều, bằng không hỏi ra được đến đáp án là trêu nàng chơi, thì sẽ xấu hổ đến cỡ nào!
Tống Đoàn Viên suy nghĩ cẩn thận, tâm lại trầm đến lợi hại.
"Ngươi không ăn ta cũng không ăn!" Kỷ Trường An nói, còn ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên xua xua tay, trái lương tâm nói: "Ăn đủ rồi!"
Cơm rốt cuộc ăn xong, có bà tử đến dọn chén đũa đi.
"Ngươi không phải có chuyện muốn nói sao?" Kỷ Trường An hỏi, nhìn Tống Đoàn Viên.
"Đã không còn!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, "Ta đây đi trước!"
Kỷ Trường An kéo lấy nàng: "Ngươi không có việc gì, nhưng ta có việc!"
Kỷ Trường An lấy thước đo tới: "May xiêm y cho ta!"
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, nàng lại không biết may vá, bảo nàng làm xiêm y?
"Ta không thích người khác đứng gần ta, ngươi tới đo đi!" Kỷ Trường An nhét thước đo vào trong tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên chỉ đành tiếp nhận thước đo, một bên đo một bên nói: "Trước kia, ta làm xiêm y cho các con, cũng đo như vậy!"
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: "Mẫu thân của ta chưa từng đo xiêm y cho ta!"
Tống Đoàn Viên không nói chuyện, chỉ đo bả vai.
"Về sau ta muốn xiêm y của ta, đều do nương tử của ta tới đo!" Kỷ Trường An rũ mắt nghiêm túc nói.
Một câu bày tỏ tình yêu này tới quá đột nhiên, Tống Đoàn Viên không kịp phòng ngừa, thân mình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã ở trước mặt Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An tiến lên đỡ lấy nàng, bắt được cánh tay của nàng.
"Kỷ Trường An, ngươi đủ rồi!" Tống Đoàn Viên trừng mắt nhìn Kỷ Trường An, ổn định tâm thần một chút.
"Đủ?" Kỷ Trường An nghi hoặc nhíu mày, "Ta làm sao vậy?"
Bỏ đi! Tống Đoàn Viên trầm hạ một hơi, lập tức ra lệnh, "Quay người lại!"
Nàng thật sự không nghĩ cùng Kỷ Trường An nói thêm cái gì, thôi thôi, coi như cái gì cũng không có nghe được.
Kỷ Trường An nghe lời xoay người sang chỗ khác.
Kỷ Trường An nhìn không cao, nhưng đứng ở trước mặt Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên lại phát hiện thế nhưng so với nàng cao hơn nửa cái đầu, nàng đứng ở phía sau Kỷ Trường An, đôi mắt vừa lúc bằng bả vai Kỷ Trường An.
Đo vai xong, Tống Đoàn Viên từ phía sau, hai tay vòng qua dưới nách đến phía trước, đo vòng ngực cho Kỷ Trường An.
Nguyên tưởng rằng Kỷ Trường An sẽ thực gầy, nhưng không nghĩ tới so với nàng tưởng tượng còn dày nặng hơn nhiều, trước kia bụng nàng lớn, là một cái trở ngại, hiện giờ nàng đã gầy đi nhiều, thân mình đúng lúc có thể dán ở trên sống lưng nam nhân.
Nàng ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt trên người nam nhân.
Tống Đoàn Viên có chút hoảng hốt, muốn chạy nhanh đo xong, chạy nhanh lui lại, lại không có nghĩ đến, ngay khi Tống Đoàn Viên muốn khom người đo chiều cao, Kỷ Trường An đột nhiên xoay người lại.
Có ngọn gió thổi đến, làm quần áo hắn bay lên, cũng thổi bay quần áo của Tống Đoàn Viên, ống tay áo hai người choàng vào nhau, cũng bởi vì dây dưa đột nhiên này, Tống Đoàn Viên có chút khó đứng thẳng, lập tức nghiêng sang bên cạnh, đôi môi lại lần nữa khắc ở trước ngực nam nhân.
Tống Đoàn Viên kinh hách chạy nhanh đẩy Kỷ Trường An ra, cả người nhảy về phía sau.
Một lần hôn đã nói muốn cưới nàng, làm hại cảm xúc của nàng mênh mông, lại một lần nữa, nam nhân này còn định phản hồi như thế nào?
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên, ánh mắt lập loè, còn mang theo một tia cảm xúc nói không nên lời.