Tống Đoàn Viên xoay người muốn chạy, lại bị Kỷ Trường An bắt được cánh tay.
"Kỷ Trường An, buông ta ra, vui đùa cũng đủ rồi!" Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.
"Ta không có nói giỡn, tuy rằng……" Kỷ Trường An còn chưa có nói xong, liền nghe thấy cách đó không xa vang lên âm thanh của Hách Ly Cung.
"Kỷ công tử, sư muội, các ngươi đây là đang làm gì?" Hách Ly Cung đứng ở ngoài cửa, sắc mặt lãnh trầm nhìn hai người lôi lôi kéo kéo.
"Đo xiêm y!" Tống Đoàn Viên vội vàng giơ thước đo trong tay nói, "Kỷ công tử muốn làm xiêm y mới, ta đo giúp hắn một chút!"
Hách Ly Cung nhíu mày: "Sư muội biết làm xiêm y từ bao giờ vậy? Hay cũng làm cho ta một bộ đi!"
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái: "Ta làm chính là hỉ phục, Hách công tử, ngươi cũng muốn sao?"
Hỉ phục? Tống Đoàn Viên vội vàng ngoái đầu lại nhìn Kỷ Trường An.
Hách Ly Cung nhíu mày: "Kỷ công tử muốn thành thân?"
"Hẳn là rất nhanh!" Kỷ Trường An thấp giọng nói, ngoái đầu nhìn Tống Đoàn Viên.
Hách Ly Cung nắm chặt tay, nói với Tống Đoàn Viên: "Sư muội, ta có chuyện quan trọng tìm Kỷ công tử, ngươi đi về trước đi!"
Tống Đoàn Viên còn ước gì đâu, chạy nhanh rời đi.
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn Hách Ly Cung: "Như thế nào? Cha ngươi bảo ngươi tới đây?"
Hách Ly Cung tiến lên, một tay đóng cửa phòng lại, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hỉ phục gì?"
Kỷ Trường An nhìn Hách Ly Cung: "Là Hách thần y phá hư hiệp nghị giữa chúng ta trước, hắn thế nhưng bắt đầu liên hợp với người Thanh quốc cũ, thả tin tức công chúa Thanh quốc còn sống đi ra ngoài, một khi thân phận của Tống Đoàn Viên bị bại lộ, ai có thể bảo hộ nàng? Ta thật muốn cảm tạ cha ngươi, ta đợi 20 năm, không dám hạ quyết định, bị hắn buộc phải hạ! Từ giờ trở đi, ta sẽ giữ Tống Đoàn Viên ở bên người, ai cũng đừng nghĩ thương tổn nàng!"
Hách Ly Cung ngẩn ra, "Cha ta thế nhưng làm chuyện này?"
Kỷ Trường An hừ lạnh một tiếng, lấy ra một phong thơ từ trong tay áo, đưa cho Hách Ly Cung.
Tối hôm Tống Phúc Tin thành thân, Kỷ Trường An say rượu, kỳ thật là thừa dịp men say, có chút khống chế không được chính mình, muốn đi tìm Tống Đoàn Viên, nhưng ở trong phòng kia lại phát hiện lá thư Hách lão nhân lưu lại, lúc ấy hắn đọc xong, thân mình lạnh lẽo.
Nếu không phải hắn phát hiện phong thư này, tùy tiện để người của Trình Vương hoặc là Lương Vương phát hiện, Tống Đoàn Viên liền xong đời, mà hắn bảo hộ 20 năm, ẩn nhẫn 20 năm hết thảy liền đều uổng phí!
Buổi tối hôm đó, khi Tống Đoàn Viên không có đứng vững bổ nhào vào trong lòng ngực Kỷ Trường An, hắn không nghĩ lại tiếp tục nhẫn nại, hắn mưu hoa 20 năm, bảo vệ chính mình và mẫu thân, trở thành nhà giàu số một vương triều Thiên Cơ, chính là vì bảo hộ Tống Đoàn Viên, nếu quãng đời còn lại, vẫn chỉ có thể xa xa đứng nhìn, vậy hắn sẽ rất thống khổ, một khi đã như vậy, không bằng đua một phen, dùng quãng đời còn lại mưu hoa tương lai của hắn và Tống Đoàn Viên!
Nhưng tiền đề là, Tống Đoàn Viên nguyện ý!
Nếu Tống Đoàn Viên không có dũng khí cùng hắn đối mặt, vậy hắn sẽ buông tay, vẫn luôn đứng xa xa nhìn.
Cho nên hiện tại, đầu tiên, hắn phải biết ý tứ của Tống Đoàn Viên!
Cho nên, hắn mới nói những lời kia.
Tầng giấy cửa sổ này, đã đến thời điểm đâm thủng!
Hách Ly Cung đọc thư xong, không nhịn được cũng nhíu chặt mày.
Mấy ngày nay Hách lão nhân bị Kỷ Trường An giám thị nghiêm mật, ngày ấy là bởi vì Tống Phúc Tin thành thân, Kỷ Trường An sợ Tống Đoàn Viên phát hiện manh mối, mới bảo Hách Ly Cung trông Hách lão nhân, tiến đến tham gia hôn lễ, ai biết thế nhưng sẽ phát sinh chuyện như vậy.
"Là cha ta làm không đúng, nhưng ngươi đối với Tống Đoàn Viên như vậy, ngươi có thể phụ trách sao? Ngươi quên mất thân phận của chính ngươi, thân phận của Tống Đoàn Viên sao?" Hách Ly Cung bất đắc dĩ nói, "Ngươi không phải ta, ngươi còn có người hoàng gia nhìn chằm chằm!"