Trong lòng Tống Đoàn Viên sầu lo, lại không muốn nói thẳng ra, sợ đả kích Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý trước kia yếu đuối, lời của nguyên chủ với hắn mà nói chính là lệnh trời, nói một không hai, cho nên mới gây thành bi kịch như vậy, hiện giờ Tống Phúc Quý có chủ ý của chính mình, tuy rằng có chút vi phạm ước nguyện ban đầu muốn trở về trấn Thanh Sơn của Tống Đoàn Viên, nhưng Tống Đoàn Viên cũng không có nhiều lời, chỉ đi theo Tống Phúc Quý tiến đến.
Tống Phúc Quý thuê một cửa hàng nhỏ ở gần nhà, không phải là hiệu thuốc, mà là tiệm tạp hóa, chủ yếu bán sản phẩm từ trúc, còn có hậu viện, đám người Giả Bảy có nghề đan trúc, đang khí thế ngất trời ngồi đan.
"Con đây là……" Tống Đoàn Viên sửng sốt, thật không có nghĩ đến Tống Phúc Quý thế nhưng từ bỏ dược liệu chuyển sang đan trúc.
"Sao con nghĩ đến làm cái này?" Tống Đoàn Viên lại hỏi.
Tống Phúc Quý vuốt đầu cười hắc hắc: "Trước kia ở trong nhà, lên núi hái dược liệu, bao gồm cả địa phương bán dược liệu, đều là nương tìm cho con, con biết, tới Thiên Thành, đại dược phường một đống, chỉ mấy người chúng con, sao có thể so với người ta? Ngày đó con ở trên đường tới đây, liền nhìn thấy có vị đại quan quý nhân thích chiếc ghế băng bằng tre, nhưng hỏi mấy tiệm tạp hóa đều không có, con liền lập tức tiến lên, nói là con có thể làm, định ra thời gian giao hàng cho hắn, làm một cái, kiếm lời 30 văn!"
"Nương, một chiếc ghế băng chỉ tốn một canh giờ đã đan xong, cây trúc trên núi đều có, chi phí nhân công cửa hàng, một cái dù chỉ kiếm lời mười văn, một ngày bán đi mấy chục cái, chính là mấy trăm văn, về sau gốc cây, bàn ghế, còn có nồi, chén, gáo, bồn, con đều có thể bán, huynh đệ Giả Bảy biết nhập hàng, biết đưa hàng hóa, biết đan trúc, mua bán sẽ không kém được!" Tống Phúc Quý cười hắc hắc. Tống Đoàn Viên có chút vui mừng, tuy rằng đây là mua bán nhỏ, nhưng ít nhất là chủ ý của bản thân Tống Phúc Quý, trước khi làm chuyện này, hắn đã suy xét đầy đủ ưu thế hoàn cảnh của chính mình, còn có thể giúp các huynh đệ tới từ trấn Thanh Sơn có một ngụm cơm ăn.
"Con muốn làm là được, hơn nữa vừa lúc Kỷ gia bên kia không muốn làm tạp hoá, trong khoảng thời gian này sẽ đóng cửa mấy cửa hàng, cửa hàng này của con mở đúng thời điểm!" Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An trước đó đã nói qua, tiệm tạp hóa quá nhiều việc vụn vặt, không kiếm được nhiều tiền bằng cửa hàng khác, gần đây đã đóng cửa mấy cửa hàng, hiện giờ đối với Tống Phúc Quý tới nói, đúng là một cơ hội.
Tống Phúc Quý vừa nghe vậy, trong lòng cũng thập phần vui mừng.
Tống Đoàn Viên đi vào dạo qua một vòng, còn nói thêm: "Ta còn có thể gợi ý cho con mấy kiểu dáng, con bảo Giả Bảy bọn họ đi chặt trúc về, thuận tiện chặt mấy cây nhỏ bằng đồng tiền về!"
"Muốn cây nhỏ làm gì ạ?" Tống Phúc Quý hỏi.
"Con chặt trở về sẽ biết!" Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý cũng liền gật gật đầu.
"Đúng rồi, nếu có tổ ong liền kiếm mấy cái, dù sao người trong thành cũng hiếm lạ đồ trong núi!" Tống Đoàn Viên còn nói thêm.
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời, lại nhìn nhìn Tống Đoàn Viên hỏi: "Nương không phản đối con mở cửa hàng này sao?"
Tống Đoàn Viên lắc đầu: "Con đã trưởng thành, có chủ ý của chính mình, trong lòng ta có lẽ sẽ thấy hơi mất mát một đoạn thời gian, cảm thấy con không nghe ta nói, nhưng về sau, đường vẫn là chính con đi, ta không thể giúp được con cả đời!"
Khóe môi Tống Phúc Quý ngập ngừng một chút, thấp giọng nói: "Nương, con thật sự thích Thiên Thành, con muốn ở lại nơi này!"
Tống Đoàn Viên vươn tay tới vỗ vỗ bả vai Tống Phúc Quý: "Con muốn ở lại chỗ này cũng được, chính con phấn đấu, con có bằng lòng hay không?"
Tống Phúc Quý gật đầu: "Nương yên tâm, con sẽ nỗ lực, chuyện trước kia sẽ không phát sinh nữa!"