Tống Đoàn Viên gật gật đầu, cũng coi như là ngã một lần khôn hơn một chút!
Từ tiệm tạp hóa ra tới, Tống Đoàn Viên lại đi cửa hàng vải, thương lượng xong với bên kia vải bông dư lại điều đưa đi cho tiệm tạp hóa của Tống gia, lại đi tìm một tiệm rèn, mua một ít dây thép trở về.
Buổi chiều, cây nhỏ đã được chặt trở về, Tống Đoàn Viên dạy Giả Bảy bọn họ làm cây lau nhà.
"Ở đây khác với nông thôn, nơi nơi lát phiến đá xanh, thời điểm quét tước vệ sinh phải quỳ trên mặt đất lau, có cây lau nhà sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều!" Tống Đoàn Viên nói, ngâm cây lau nhà vào trong nước, đợi cây lau nhà hút nước, lại hơi hơi dùng lòng bàn chân dẫm lên đè ép một ít, liền kéo thử ở trên hành lang một chút, làm mẫu cho Tống Phúc Quý nhìn.
Tống Phúc Quý vừa thấy, lập tức nói: "Nương, thứ này thật là bớt việc!"
"Tốt nhất là làm một cái vắt nước, bên này có cái chân đạp, bên cạnh đặt cái bánh xe có thể di chuyển!" Tống Đoàn Viên khoa tay múa chân.
"Giả Sáu, ngươi tới đây!" Tống Phúc Quý vội vàng gọi một nam tử khô gầy tiến lên, "Nương, đây là Giả Sáu, lục ca của Giả Bảy, trước kia là một thợ mộc, biết làm mọi thứ liên quan đến nghề mộc, mọi đồ gỗ trong tiệm tạp hóa của con đều do hắn làm!"
Tống Đoàn Viên liền nói cho hắn một chút nguyên lý, Giả Sáu kia là một người thông minh, lập tức liền hiểu, nói là ngày mai có thể làm xong một cái hàng mẫu.
Tống Đoàn Viên lại nói một số vật dụng hàng ngày ở hiện đại tương đối thường dùng cho Tống Phúc Quý nghe, Tống Phúc Quý càng nghe càng hưng phấn, đầy mặt đều là khát khao và hy vọng với tương lai.
Tống Đoàn Viên nhìn Tống Phúc Quý như vậy, tâm tình áp lực mấy ngày nay cũng tốt hơn rất nhiều, giúp đỡ Tống Phúc Quý ở tiệm tạp hóa vội nửa ngày.
Ngày thứ hai, Tống Phúc Quý đẩy cây lau nhà ra lập tức liền hấp dẫn không ít người tới xem náo nhiệt, nhưng lại không bán được nhiều.
Cây lau nhà này nửa ngày một người chỉ có thể làm được ba cái, hơn nữa còn phải dùng dây thép, một cái cũng phải mấy văn, Tống Phúc Quý bán 30 văn, đích xác cũng không tính là đắt, nhưng loại cây lau nhà này, cũng chỉ có gia đình phú quý mới có thể sử dụng, người thường nhà đều là bùn đất, không thể dùng 30 văn để quét rác trong nhà.
"Hóa ra là các ngươi đoạt việc làm ăn của ta!" Lúc này, từ trong đám người đi ra một người, đúng là Kỷ Trường An, cười tủm tỉm nhìn Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý vội vàng tiến lên hành lễ: "Kỷ công tử, nương ta nói ngài không tính toán làm tạp hoá nữa, cho nên ta mới……"
Kỷ Trường An duỗi dài cổ xem: "Vậy gọi nương ngươi ra đây nói chuyện!"
Tống Phúc Quý vội vàng vào cửa gọi Tống Đoàn Viên đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên thật không có nghĩ đến Kỷ Trường An trở về, mời hắn đi vào.
"Đây là thứ gì?" Kỷ Trường An nhìn cây lau nhà trong tay Tống Phúc Quý hỏi.
Tống Phúc Quý vội vàng biểu thị một phen.
Kỷ Trường An gật gật đầu: "Nhìn lên không tồi, lau nhà không cần quỳ trên mặt đất, kéo như vậy, một lát sau đã sạch được một mảnh, rất thực dụng, nhưng cửa hàng của ngươi mở ở khu người nghèo khổ nhiều, không quá cần những thứ này!"
Tống Phúc Quý gật đầu: "Lúc ấy, tiền trong tay chỉ có như vậy, chỉ đủ thuê nơi đây, cho nên……"
"Đi theo ta!" Kỷ Trường An đứng dậy.
Tống Phúc Quý vội vàng đuổi theo, Tống Đoàn Viên lại đứng yên không nhúc nhích.
Kỷ Trường An quay đầu liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: "Ngươi không đi theo sao?"
Tống Đoàn Viên chỉ đành đuổi theo!
Kỷ Trường An mang theo Tống Phúc Quý đi đến cửa đông, bên kia chính là địa phương cư trú của đại quan quý nhân.