Ở cửa đông, địa phương nổi bật nhất, có một cửa hàng, mặt trên viết hai chữ Kỷ Nhớ, Kỷ Nhớ tuy rằng là một tiệm tạp hóa, nhưng bên trong bán đại đa số là đồ mà người giàu có mới có thể dùng đến, tỷ như bình hoa, thảm, khay trà, trà cụ, mặt hàng vừa thấy đều là thượng thừa.
Kỷ Trường An đi vào, chưởng quầy liền chạy nhanh ra đón, "Chủ nhân, sao hôm nay lại có thời gian rảnh để đến đây?"
"Đưa chút hàng hóa tới cho ngươi, nhìn xem đi!" Kỷ Trường An nói, đặt cây lau nhà ở trên quầy.
Chưởng quầy sửng sốt, nhìn cây lau nhà kia, đầy mặt hồ nghi, "Cái này là……"
Tống Phúc Quý vội vàng tiến lên, nắm cây lau nhà ở trong tay, nhấp nước trong thùng, tự động vắt, sau đó giúp đỡ chưởng quầy lau cửa hàng một lần.
Trong chốc lát, nền nhà liền sáng chói!
"Đây là thứ tốt!" Lúc này, vừa lúc có vài vị quý phu nhân tiến vào, nhìn thấy cây lau nhà này, cũng liền hỏi giá.
Tống Phúc Quý vội vàng báo giá.
"Mua mấy cái đi!"
Một lát sau, năm cây lau nhà đã được bán ra.
Chưởng quầy vừa thấy dễ bán như vậy, lập tức liền hỏi Tống Phúc Quý: "Về sau có thể đưa hàng hóa tới không?"
Tống Phúc Quý vội vàng gật đầu.
Chưởng quầy lập tức liền định một trăm cái, còn nói: "Mau đưa tới, thừa dịp hàng nhái còn chưa có ra, chúng ta kiếm một khoản lớn!"
Tống Đoàn Viên bội phục gật gật đầu.
Cây lau nhà chính là đồ vật mới lạ, một cây gậy, một chút vải, một chút dây thép, đích xác rất nhanh là có thể làm nhái được, vị chưởng quầy này vừa thấy chính là người thạo nghề.
"Vị này chính là Tiết chưởng quầy, là đại chưởng quầy của tiệm tạp hóa nhà ta, ta không tính toán làm tiệm tạp hóa nữa, chỉ để lại một cái này, nơi này tất cả đều là hàng hoá xa hoa, về sau nếu có yêu cầu, có thể tùy thời tới, có cái gì không hiểu, cũng có thể thỉnh giáo Tiết chưởng quầy!" Kỷ Trường An nói.
Tống Phúc Quý vội vàng hướng về phía Tiết chưởng quầy vái một cái.
Tiết chưởng quầy chạy nhanh xua xua tay.
Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Quý đi ra ngoài, Kỷ Trường An lại dặn dò Tiết chưởng quầy vài câu, sau đó mới đi theo ra tới.
Lúc này, Tống Phúc Quý đang tính toán như thế nào làm ra một trăm cây lau nhà, chỉ một đơn hôm nay, đã kiếm lời hai lượng bạc, cũng coi như là khai trương may mắn.
Tống Phúc Quý nhìn thấy Kỷ Trường An, lập tức nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, thứ này là vật tốt, chạy nhanh trở về làm đi, ta vừa lúc còn có chuyện muốn nói cùng mẫu thân của ngươi!" Kỷ Trường An nói.
Tống Phúc Quý vội vàng gật đầu, cáo từ trở về trước.
Tống Đoàn Viên muốn đi theo Tống Phúc Quý, lại bị Kỷ Trường An kéo lấy vạt áo.
"Sự tình ngày ấy, ngươi đã suy xét đến đâu rồi?" Kỷ Trường An tiến lên, mắt trông mong nhìn Tống Đoàn Viên.
"Sự tình gì?" Tống Đoàn Viên giả bộ hồ đồ.
Kỷ Trường An bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói: "Ngươi đi cùng ta!"
Tống Đoàn Viên không muốn đi, nhưng vẫn bị Kỷ Trường An kéo cánh tay lên xe ngựa, tới trước cửa Kỷ gia.
Đi vào Kỷ gia, từ hậu viện đi qua Lưu gia.
Giờ phút này, Lưu gia trông rất giống nhà cũ của Tống gia ở Tống gia thôn, nhiều thêm một chiếc bàn đu dây, bàn đu dây cột dải lụa màu đỏ, gió thổi qua, dải lụa bay lên, phá lệ đẹp.
Tống Đoàn Viên nhìn bàn đu dây kia, lập tức sửng sốt, không biết vì sao, nàng tổng cảm thấy bàn đu dây này cũng thực quen mắt, không giống với mấy thứ quen mắt ở nhà cũ Tống gia thôn, mà là một loại quen thuộc khác đè ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
"Thích không?" Kỷ Trường An ngoái đầu nhìn nàng cười, góc nghiêng với đường cong hoàn mỹ, hai mắt như mưa bụi ảo cảnh, xứng với khuôn mặt mất hồn kia.