Tống Đoàn Viên đi theo Hách lão nhân đến Hách gia.
Hách lão nhân cũng không có mở y quán, người bệnh đều là nghe danh mà đến, hơn nữa hắn khám bệnh cho người ta còn thực chọn, muốn nhìn liền nhìn, không muốn nhìn thì thôi.
Hôm nay trong viện có ba bốn người bệnh đang chờ.
“Hách lão!” Hách lão nhân vừa lên trước, người bệnh và người nhà người bệnh liền đứng dậy nghênh đón.
Hách lão nhân chỉ chỉ mấy người bệnh kia: “Ngươi trước giúp ta nhìn một cái xem, bọn họ bị bệnh gì!”
Tống Đoàn Viên lập tức liền hiểu, đây là Hách lão nhân đang thử nàng!
Nếu muốn làm đồ đệ của Hách lão nhân, tự nhiên không thể là một tờ giấy trắng, đối với y thuật dốt đặc cán mai.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, tiến lên dò hỏi tình huống của từng người bệnh.
Tống Đoàn Viên chưa có học hết Tây y, nhưng thời gian ở bệnh viện đã nhìn không ít kiểu dáng bệnh.
Người bệnh thứ nhất tự thuật là trường kỳ ho khan, Tống Đoàn Viên kiểm tra thấy họng nàng sưng, lưỡi đỏ, rêu vàng, ghé vào trước ngực nghe hô hấp bên trong phổi có tiếng động thô ráp.
Người bệnh thứ hai môi tím, sắc mặt tái nhợt, tự thuật thời gian dài choáng váng, đầu đau, dạ khiếp đảm.
Người bệnh thứ ba, Tống Đoàn Viên đang muốn tiến lên, người bệnh kia đột nhiên liền ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự, miệng phun nước miếng, hai mắt trợn ngược lên, run rẩy, phát ra tiếng kêu như lợn dê.
Các người bệnh ở bên cạnh thấy vậy đều hoảng sợ, nhanh chóng tránh ra.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, dùng tay mở cằm người bệnh ra, phòng ngừa nàng cắn đầu lưỡi, sau đó nhanh chóng rút lược sừng trâu trên đầu, lưu loát ấn huyệt trăm sẽ, phong trì, đại chùy, thần đường và gian sử.
“Ngươi làm gì vậy?” Người nhà người bệnh thấy Tống Đoàn Viên cầm lược sừng trâu cạo cạo trên người thân nhân, chạy nhanh hô to, tiến lên ngăn cản.
“Để nàng làm đi!” Hách lão nhân trầm giọng nói.
Người nhà người bệnh cũng không dám hé răng nữa.
Ở dưới sự cạo gió của Tống Đoàn Viên, người bị phát tác bệnh động kinh nhanh chóng được khống chế, nàng giúp người bệnh ngồi ở tư thế nửa nằm thoải mái, giúp nàng thông thuận hô hấp, sau khi xác định động kinh đã chấm dứt, mới để cho người nhà người bệnh nhân tiến lên.
Mái tóc đẹp của Tống Đoàn Viên sau khi rút chiếc lược sừng ra liền rơi xuống, bởi vì khẩn trương, sắc mặt nàng hơi hơi đỏ lên, nhưng lại vì trợ giúp người bệnh mà một đôi con ngươi phát ra tia sáng.
Hách Ly Cung ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng này của Tống Đoàn Viên, không biết vì sao, trong lòng hắn thế nhưng rung động, cảm thấy Tống Đoàn Viên lúc này thật sự rất đẹp.
“Cung nhi!” Hách lão nhân gọi Hách Ly Cung một tiếng, ý bảo hắn mang người bệnh đi.
Hách Ly Cung vội vàng đi xử lý người bệnh.
Hách lão nhân nhìn về phía Tống Đoàn Viên: “Như thế nào?”
Tống Đoàn Viên đến bây giờ vẫn còn có chút khẩn trương, tay nắm lược sừng trâu có chút run rẩy, nhưng nàng thực xác định, vừa rồi đã lấy huyệt đúng.
“Người bệnh thứ nhất là bị bệnh phổi, cho nên ho khan trường kỳ!” Tống Đoàn Viên nói ra kết luận khám bệnh vừa rồi của mình.
Hách lão nhàn nhạt vuốt vuốt râu: “Ngươi có biết lục phủ ngũ tạng đều có thể khiến cho người ta ho, không chỉ mỗi phổi, rất nhiều đại phu vừa thấy người ta ho khan liền nói là bởi vì phổi……”
Tống Đoàn Viên nói: “Đồ đệ ghé vào trước ngực người nọ nghe âm thanh, phổi của nàng khi hô hấp có tạp âm, bệnh thật sự là ở vị trí phổi!”
Hách lão nhân gật gật đầu, ngẩng đầu lên: “Người thứ hai thì sao?”
“Người thứ hai là bị bệnh tim, nếu không có đoán sai, nàng năm đó sinh con thập phần hung hiểm, hơn nữa hài tử của nàng rất có thể cũng có bệnh tim!” Tống Đoàn Viên nói.
Hách Ly Cung vừa mới an trí người bệnh xong tiến vào, nghe Tống Đoàn Viên nói, không nhịn được sửng sốt.
Phụ nhân này thật sự là tới tìm thầy trị bệnh cho con gái nàng. Nghe nàng nói cô bé đã ba, bốn tuổi, nhưng vẫn chưa thể đứng thẳng đi lại, bệnh trạng so với chính nàng còn lợi hại hơn, môi phát tím, sắc mặt tái nhợt, rất giống một tiểu quỷ.