Tống Đoàn Viên chỉ liếc mắt nhìn phụ nhân này một cái, thế nhưng có thể nhìn ra được nhiều như vậy!
Hách lão vuốt vuốt chòm râu, bên trong ánh mắt có tán thưởng.
“Người thứ ba là bị động kinh, loại bệnh này cũng hẳn là bệnh di truyền trong gia tộc!” Tống Đoàn Viên lại lần nữa nói.
Hách Ly Cung không nhịn được tiến lên nói: “Ba loại bệnh này, xem như nghi nan tạp chứng, các đại phu cũng khó biết, không thể tưởng được một nông phụ ở nông thôn như sư muội thế nhưng lại biết!”
Hách lão nhân cũng khó được gật gật đầu: “Sao ngươi biết những loại bệnh này?”
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ nói: “Không biết Hách lão có biết một câu, bệnh lâu thành y không, năm đó chồng của đồ đệ bị nhiễm bệnh ba năm, cũng đã nhìn không ít đại phu, xem qua nhiều loại bệnh, thời gian dài cũng có chút hiểu biết!”
Tuy rằng nàng là bịa ra, nhưng cơ bản cũng coi như là sự thật, Tống Đoàn Viên khi nói lời này, thần sắc không nhịn được có chút bi thương, thế nhưng có một ít hương vị khiến người nhìn thấy mà thương.
Hách Ly Cung cũng không nhịn được khẽ nhíu mày.
Hách lão nhân lại không tin, nếu đều có thể bệnh lâu thành y, vậy bọn họ học y mười mấy năm không phải thành chê cười sao?
Hách lão nhân tin tưởng vững chắc Tống Đoàn Viên nhất định có chuyện gạt hắn, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là chân của Trình Vương.
Không biết vì sao, Hách lão nhân tổng cảm thấy Tống Đoàn Viên có thể trị được chân của Trình Vương.
“Ngươi đi theo ta!” Hách lão mang theo Tống Đoàn Viên đi vào bên trong sân.
Bên trong không lớn, có hai Tàng Thư Lâu, tất cả đều là sách y dược.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, có vài nội dung thập phần thâm ảo, nàng chưa có học qua ở hiện đại.
“Ngươi trước đọc hết chỗ sách này, đọc xong ta sẽ kiểm tra, nếu qua cửa ta sẽ dạy cho ngươi bắt mạch!” Hách lão nhân chỉ chỉ, sai Hách Ly Cung lấy ra một ít sách.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, tất cả đều là tri thức trung y cơ bản, đúng là điều nàng cần.
Hách lão còn có người bệnh cần chẩn trị, liền rời đi trước, bảo Hách Ly Cung hỗ trợ dọn sách ra.
Tống Đoàn Viên ôm một chồng, Hách Ly Cung ôm một chồng, hai người từ Hách phủ ra tới.
“Về sau nếu ngươi làm đồ đệ của cha ta, tổng không thể ngày ngày từ nông thôn đến đây học y đi?” Hách Ly Cung dọn sách mệt mỏi, không vui nói.
Tống Đoàn Viên cũng đang buồn rầu chuyện này, ngày ngày đi lại giữa nông thôn và thị trấn thật sự là hao phí thời gian.
Cách Hách phủ không xa có một căn nhà nhỏ, treo thẻ bài bán nhà.
Tống Đoàn Viên không nhịn được liếc mắt nhìn xung quanh một cái.
Căn nhà khá nhỏ, qua kẹt cửa liếc mắt một cái là có thể nhìn xong, cũng chỉ có ba phòng mà thôi, nhưng sân lại rất rộng, vị trí cửa lớn có thể sửa thành hai phòng nhỏ, nơi này cách đường phố phồn hoa nhất không xa, nếu làm cửa hàng cũng được.
Hách Ly Cung thấy nàng nhìn chằm chằm, liền nói: “Tòa nhà này đang bán, trước đó vài ngày ta còn thấy người môi giới dẫn người đến xem nhà, nếu ngươi muốn, ta tìm người môi giới tới giúp ngươi hỏi một chút!”
Trong lòng Tống Đoàn Viên động một chút, cũng liền gật gật đầu.
Nơi này cách nhà Hách lão cũng không xa, cách thư viện Bạch Vân của Tống Phúc Tin cũng gần, nàng cũng có thể thường xuyên đi coi chừng hắn.
Rốt cuộc Tống Phúc Tin ở nhà mãi cũng không phải là một biện pháp.
Hách Ly Cung đột nhiên cười tủm tỉm tới gần Tống Đoàn Viên hỏi: “Nếu tòa nhà này giá cả rẻ, ngươi thật sự mua được, ngươi tính toán cảm tạ ta như thế nào?”
Hách Ly Cung đến thật sự gần, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.