Tống Đoàn Viên nghe âm thanh kia, vòng eo mềm nhũn thiếu chút nữa ghé vào trong chậu bột trước mặt, nàng gỡ ngón tay quấn quanh của nam nhân ra, đẩy chậu gỗ trước mặt, có chút chật vật nghiêng thân mình về phía trước, rời đi dụ hoặc của nam nhân.
"Tính, ngươi muốn ăn sủi cảo thì ta gói cho ngươi!" Tống Đoàn Viên tận lực bảo trì bình tĩnh nói, trong đầu lại không nhịn được nhớ lại mị lực từ vòng eo hữu lực của nam nhân, cái cảm giác dán ở trên người kia……
Không được, nếu còn như vậy, chưa ăn được sủi cảo, nàng sẽ ăn Kỷ Trường An trước!
Kỷ Trường An nhíu nhíu mi: "Kỳ thật ta muốn nói với ngươi, chính ta cũng có thể nấu cơm cho ngươi ăn, cũng không phải muốn ngươi vẫn luôn nấu cơm cho ta ăn!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, liên quan gì đến nấu cơm? Chẳng lẽ nam nhân này cho rằng nàng không chịu đáp ứng gả cho hắn, là sợ cả đời phải nấu cơm cho hắn?
Kỷ Trường An thực nghiêm túc lại lần nữa nhào bột, lúc này lại ra dáng ra hình, hơn nữa nam nhân này còn một bên nhào bột, một bên chuyển mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, đôi mắt kia chứa đựng nước, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn che doanh trướng nghiêng xuống dưới, đánh vào trên người hắn, lưu lại quang ảnh nhàn nhạt, một trận gió nhẹ thổi qua, mùi đàn hương tươi mát, làm Tống Đoàn Viên không nhịn được muốn tiến lên hung hăng hôn một ngụm.
Có lẽ hôn một ngụm, nam nhân này sẽ là của nàng!
Tống Đoàn Viên liễm mắt rũ mi, chạy nhanh đi ra ngoài hít thở.
Vạn nhất hôn một cái, nam nhân này lại không phải của nàng, vậy sẽ rất xấu hổ!
Ở dưới sự dạy dỗ của Tống Đoàn Viên, sủi cảo rốt cuộc ra khỏi nồi.
Tống Đoàn Viên nếm một ngụm, hương vị đích xác không tồi.
"Chúng ta khi nào trở về?" Vừa rồi Tống Đoàn Viên đi ra ngoài dạo qua một vòng, phát hiện bọn họ vẫn luôn ở trong sơn cốc, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, cũng không biết Kỷ Trường An mấy ngày nay kiếm đồ ăn từ đâu tới, ngẫm lại thật là quá phí phạm!
"Ta đã hoàn toàn khoẻ mạnh, vẫn nên chạy nhanh trở về đi, ta lo lắng cho tình huống trong nhà!" Tống Đoàn Viên nói, kỳ thật nàng sợ nếu còn ở trong sơn cốc này cùng Kỷ Trường An, buổi tối sẽ nổi điên.
Đã nhiều ngày, Thẩm Lận và Đại Sơn cũng không thấy đâu, mỗi ngày chỉ có nàng và Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nghe Tống Đoàn Viên nói phải đi về, trong lòng cảm giác thất bại, mấy ngày nay hắn đã đào rỗng tâm tư câu dẫn Tống Đoàn Viên, nhưng mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì cũng không được?
Tuy nhiên, hiện tại thật sự không vội trở về, Trình Vương và Xu Nhã Lam bên kia đang tiến hành, bệnh của Hoàng Bưu Long cũng đã khỏi không sai biệt lắm, hắn và Tống Đoàn Viên ở trong sơn cốc không người này cũng thập phần tốt, không vội trở về!
Vào lúc ban đêm, Kỷ Trường An liền sinh bệnh, bắt đầu phát sốt nói mê sảng, kinh động Tống Đoàn Viên trong doanh trướng.
"Sao đang êm đẹp trán lại nóng như vậy?" Tống Đoàn Viên vừa rồi ở ngoài doanh trướng nghe Kỷ Trường An không ngừng rên hừ hừ, cũng liền gọi một tiếng, không thấy Kỷ Trường An phản ứng, liền tiến vào, lại không có nghĩ đến Kỷ Trường An bị sốt lợi hại như vậy.
Kỷ Trường An không nói lời nào, chỉ cuộn tròn thân mình, tóc xoã tung, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra một phần ngực như ngọc, môi đỏ khẽ nhếch, hai mắt mông lung, một bộ dáng bệnh đến thập phần lợi hại.
Tống Đoàn Viên vội vàng đứng dậy muốn đi tìm hòm thuốc, lại bị nam nhân ôm lấy cánh tay.
"Ta đi lấy dược cho ngươi!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, nhẹ nhàng vỗ cánh tay Kỷ Trường An đang ôm gắt gao nàng, "Uống chút thuốc hạ sốt rất nhanh sẽ tốt lên!"