Kỷ Trường An mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm gương mặt ghé vào trước mặt hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên, hôn lên môi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lập tức mở to hai mắt nhìn, nam nhân này có bao nhiêu hận nàng, muốn truyền cảm mạo cho nàng sao?
Tống Đoàn Viên vội vàng lùi thân mình về phía sau, lại bị nam nhân gắt gao câu lấy cổ, một bàn tay khác ôm phần eo nàng, đôi môi chậm rãi mở ra……
Tống Đoàn Viên khẩn trương đến toàn thân đều cứng đờ, người nam nhân này mỗi lần nóng lên đều sẽ hôn nàng như vậy, tỉnh lại liền không nhận!
Tống Đoàn Viên vội vàng đẩy Kỷ Trường An ra.
Kỷ Trường An mắt trông mong mà nhìn Tống Đoàn Viên, da thịt trắng nõn như ngọc tản ra màu hồng nhàn nhạt, tựa cánh hoa anh đào tháng ba, một đôi con ngươi mông lung, khóe môi sưng đỏ, ánh mắt u ám như nước, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
"Kỷ Trường An, ngươi đừng mơ tưởng lại nhân lúc sinh bệnh chơi lưu manh, ta nói cho ngươi……" Tống Đoàn Viên còn chưa có nói xong, môi lại bị ngậm lấy.
Xong đời, lần này chắc chắn sẽ bị lây bệnh cảm mạo!
Tay nam nhân, chậm rãi cầm tay nàng, ngón tay thon dài mở ra, dây dưa cùng năm ngón tay của nàng, ngón tay thon dài uốn lượn hướng về phía trước, hoạt động ở trong lòng bàn tay nàng.
Tống Đoàn Viên rốt cuộc không nhịn được, nắm lấy tay nam nhân, nhưng tay nam nhân lại vẫn cố chấp hướng về phía trước, ngón tay hắn đi tới bả vai Tống Đoàn Viên, xoa xương quai xanh trên cổ nàng.
Tống Đoàn Viên cảm thấy chính mình đã sắp khó khăn, nàng độc thân hơn hai mươi năm, sao chịu được dụ dỗ như vậy?
Ngay khi Tống Đoàn Viên không khống chế được chính mình, lập tức đẩy ngã Kỷ Trường An, tính toán đảo khách thành chủ, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh của Giang Long.
Tống Đoàn Viên vội vàng đứng dậy, sờ sờ khuôn mặt đỏ lên của chính mình, lên tiếng, đi ra ngoài.
Kỷ Trường An chậm rãi mở mắt, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
Hắn không nên lưu lại Giang Long!
Giang Long đứng ở bên ngoài doanh trướng, trong tay giơ cây đuốc, bất an chờ Tống Đoàn Viên ra tới.
"Ngươi đêm hôm khuya khoắt sao lại đến đây?" Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi, thấy Giang Long mặc đơn bạc, liền phải cởi áo ngoài ra mặc vào cho Giang Long.
Giang Long vừa thấy Tống Đoàn Viên, nước mắt liền ào ào chảy xuống.
"Phu nhân, thiếu một loại dược, khả năng phu nhân có, nô tỳ liền tới lấy thuốc!" Giang Long thấp giọng nói.
"Thiếu dược gì?" Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
Giang Long vội nói: "Là rắn độc vipe, rắn độc vipe không có, hiệu thuốc trong Thiên Thành cũng không có, nô tỳ nhớ rõ lần trước phu nhân ở trên núi gặp rắn độc vipe……"
"Giang Long!" Âm thanh Kỷ Trường An lạnh băng vang lên.
Giang Long chạy nhanh liễm mắt rũ mi.
Tống Đoàn Viên nhíu mày.
Giang Long cần rắn độc vipe, phương thuốc của Hoàng đại thiện nhân có loại dược này, nói cách khác, Giang Long nửa đêm vội vàng đến, là vì Hoàng đại thiện nhân!
Nếu là kẻ thù, Giang Long sao có thể tận tâm như thế, nói cách khác, Kỷ Trường An trước đó nói Hoàng Bưu Long là kẻ thù của Giang Long, là lừa nàng!
"Mang ta đi nhìn xem!" Tống Đoàn Viên nói, không để ý đến Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An biết Tống Đoàn Viên đã hoài nghi, hắn lạnh lùng nhìn Giang Long.
Giang Long nắm chặt ngón tay, thấp giọng nói: "Phu nhân, phu nhân không cần đi, chỉ cần cho nô tỳ rắn độc vipe là được, chờ đêm nay hung hiểm qua đi, nô tỳ sẽ giải thích với công tử và phu nhân!"
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: "Ta cần thiết tự mình đi nhìn xem, ngươi không cần lại giấu ta!"
Giang Long cầu cứu nhìn về phía Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An ở trong lòng thở dài một hơi, xem ra sự tình Hoàng Bưu Long không giấu được.
Đường núi không dễ đi, Kỷ Trường An dắt một con ngựa tới, ôm Tống Đoàn Viên lên ngựa.