Tống Đoàn Viên ngồi trên xe ngựa, nhìn con đường tiến đến phủ Trình vương, không biết vì sao, trong lòng tổng cảm thấy không yên ổn.
Phủ Trình vương kia nàng đã đi qua bao nhiêu lần, nhưng lúc này, trong lòng thật sự thấp thỏm.
Nghĩ đến sự tình Tống lão gia tử, Tống Đoàn Viên không nhịn được cẩn thận, âm thầm giấu mấy cái bình nhỏ trong hòm thuốc cùng một vại ngân châm ở trên người.
"Hoa Hồ, lát nữa vào trong vương phủ hãy cơ linh một chút!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Hoa Hồ gật gật đầu: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ không khiến phu nhân mất mặt, trước kia nhà nô tỳ săn được con mồi, cũng đưa đến nơi nhà cao cửa rộng, nô tỳ biết quy củ của đại viện nhà cao cửa rộng, không nên xem thì không xem, không nên nói thì không nói."
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: "Lần khả năng này khác với khi xưa ngươi đi đưa con mồi!"
Hoa Hồ sửng sốt, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, "Ý của phu nhân là……"
"Ta hỏi ngươi, nếu người vương phủ đối xử bất lợi với ta, ngươi sẽ làm gì?" Tống Đoàn Viên gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Hồ, thấp giọng nói.
Hoa Hồ nhanh chóng liếc mắt nhìn ra phía ngoài một cái: "Ý của phu nhân là……"
Tống Đoàn Viên ý bảo nàng đừng nói ra, thấp giọng nói: "Ta khả năng có nguy hiểm, nếu ngươi sợ……"
Hoa Hồ thấp giọng nói: "Phu nhân, phu nhân đã cứu Hoa Cá, thu lưu tỷ đệ nô tỳ, về sau hai tỷ đệ đều đi theo phu nhân, vô luận phu nhân có hung hiểm gì, Hoa Hồ vẫn đi cùng phu nhân!"
Hoa Hồ do dự một chút: "Cũng không biết chút quyền cước công phu của nô tỳ, có thể bảo vệ được phu nhân hay không!"
Tống Đoàn Viên vươn tay tới vỗ vỗ bả vai Hoa Hồ: "Vậy xem biểu hiện của ngươi!"
Hoa Hồ gật gật đầu, nhưng nhìn ra được vẫn có chút khẩn trương.
Lúc này, Tống Đoàn Viên liền có chút nhớ Giang Long, Giang Long tuy rằng là người của Kỷ Trường An, nhưng gặp phải nguy hiểm, Giang Long sẽ nghĩa vô phản cố bảo hộ nàng!
Xe ngựa ngừng lại, đã tới phủ Trình vương.
"Tống huyện chúa, chúng ta đi vào từ cửa sau!" Bà tử kia ở bên ngoài nói, không bảo Tống Đoàn Viên xuống xe, xe ngựa ngừng trong chốc lát, từ cửa sau vào phủ Trình vương.
Vừa đi vào cửa sau, trong lòng Tống Đoàn Viên càng thêm cảm thấy quỷ quyệt.
Trước kia, nàng đã tới phủ Trình vương nhiều lần, đều là đi cửa trước, hiện giờ vì sao phải đi cửa sau?
Tống Đoàn Viên nhấc màn che lên, thấy xe ngựa từ cửa sau đi vào, sau đó rất nhanh liền dừng lại.
Địa phương dừng xe bốn phía đều có thị vệ gác, lúc này muốn rời đi sợ là cũng không được.
"Tống huyện chúa, mời xuống xe!" Bà tử nói.
Tống Đoàn Viên lên tiếng, mang theo Hoa Hồ xuống xe ngựa.
Bà tử mang theo Tống Đoàn Viên đi về phía trước mặt, vừa đi vừa nói: "Thục phi nương nương nhất định chờ đã sốt ruột, đã qua giờ cơm trưa, chúng ta phải nhanh một chút, bằng không Thục phi nương nương sẽ giận!"
Tống Đoàn Viên đáp lời, liếc mắt nhìn Hoa Hồ bên người một cái.
Trong mắt Hoa Hồ tất cả đều là cảnh giác, song quyền nắm chặt, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Tống Đoàn Viên vươn tay tới, âm thầm nắm lấy tay Hoa Hồ, Hoa Hồ sau đó mới thả lỏng.
Giờ phút này trong nhà ăn, Thục phi nương nương đang chờ, nàng cười tủm tỉm nhìn Tống Đoàn Viên cười nói: "Đã lâu không có gặp Tống huyện chúa!"
Tống Đoàn Viên mang theo Hoa Hồ tiến lên hành lễ: "Gặp qua Thục phi nương nương!"
"Mau ngồi đi!" Thục phi sai bà tử an bài ghế cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cũng liền ngồi xuống.
"Hôm nay thèm ăn, liền mang đồ hộp trước kia Tống huyện chúa làm giúp bổn cung mở ra, nấu món cà chua bánh canh này, không biết như thế nào trong lòng liền nhớ tới Tống huyện chúa, liền cho người đi mời ngươi, có phải có chút đường đột không?"
Tống Đoàn Viên vội nói: "Thục phi nương nương nói chi vậy, thần thiếp gần đây vội vàng sự tình y quán, có chút bận, cho nên liền tới chậm, cũng không biết canh đã lạnh chưa?"