Thục phi nương nương nói: "Canh lạnh còn có thể đun lại, tình cảm giữa người với người mà lạnh thì không đun nóng lại được!"
Tống Đoàn Viên cười nói: "Thục phi nương nương nói gì vậy, trong lòng thần thiếp vẫn luôn cảm kích Thục phi nương nương, ngày đó thần thiếp mang theo Phúc Tin cùng nhau tiến đến Thiên Thành, còn may mà có Thục phi nương nương và Trình Vương điện hạ chăm sóc!"
"Ngươi còn nhớ rõ sao?" Thục phi không nhịn được cười nói, "Cũng đúng, chỉ là sự tình đầu năm, nhưng không biết vì sao, tổng cảm thấy xảy ra đã lâu, chỉ hơn nửa năm, Phúc Tin trở thành Trạng Nguyên, ngươi cũng trở thành huyện chúa, thân phận địa vị đã không giống nhau!"
Tống Đoàn Viên cười nịnh nọt.
Hoa Hồ đứng ở một bên, nghe Tống Đoàn Viên cùng Thục phi có qua có lại, ánh mắt lại cảnh giác nhìn bốn phía.
"Nhanh ăn đi, bằng không trong chốc lát thật sự sẽ lạnh!" Thục phi sai bà tử múc một chén bánh canh cà chua cho Tống Đoàn Viên.
Cách nấu vẫn là Tống Đoàn Viên dạy cho phòng bếp của phủ Trình vương, canh cà chua rất là mỹ vị.
Tống Đoàn Viên ngửi mùi hương một chút, nếm một ngụm, hương vị còn xem như thuần khiết.
"Uống được không?" Thục phi nương nương hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Thục phi cũng uống một chén, nói: "Mấy ngày nay bổn cung nhàm chán, nghe được một câu chuyện xưa, ngươi muốn nghe một chút hay không?"
Tống Đoàn Viên buông chén đũa, trong lòng cảm thấy chuyện xưa kia không đơn giản, ngước mắt nhìn về phía Thục phi.
Thục phi cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi có biết Thanh quốc không?"
Tống Đoàn Viên trực giác lắc đầu.
Thục phi làm bộ kinh ngạc hỏi: "Thanh quốc tuy nói đã diệt quốc hơn hai mươi năm, nhưng ngươi tuổi này, hẳn là đã nghe nói qua đi?"
Tống Đoàn Viên nói: "Thục phi nương Nương, thần thiếp trước kia vẫn luôn ở nông thôn cùng bọn nhỏ, một cái thôn nhỏ hẻo lánh, có thể ăn uống no đủ chính là tâm nguyện lớn nhất, mỗi ngày mọi người trong thôn chú ý chính là làm sao ăn no, làm sao uống đủ, con trai nhà ai có tiền đồ, vợ nhà ai sinh được con trai, đối với đại sự quốc gia đâu có biết gì!"
Thục phi cười nói: "Hóa ra là như thế, nhưng ta nghe nói người Thanh quốc ngu muội thích trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc này."
Tống Đoàn Viên nắm tay, Thục phi đây là có ý gì, chẳng lẽ Nhị Nhân, Điền Thất còn có Hoàng Bưu Long bọn họ mất tích, có quan hệ cùng Thục phi?
"Ta nói câu chuyện này, chính là về một vị công chúa cuối cùng của Thanh quốc kia!" Thục phi liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, cười ngâm ngâm nói.
Tống Đoàn Viên nháy mắt nâng lên hai tròng mắt, công chúa cuối cùng của Thanh quốc? Chẳng lẽ là Thanh Nguyên công chúa tình nhân trong mộng của Kỷ Trường An?
Thục phi vẫn luôn âm thầm quan sát biểu tình của Tống Đoàn Viên, nàng hỏi: "Ngươi đối với chuyện xưa của vị công chúa này có hứng thú không?"
Tống Đoàn Viên vội vàng thu hồi tâm tư cười nói: "Thục phi nương nương kể chuyện xưa nào thần thiếp cũng đều thích nghe, Thục phi nương nương nói nghe một chút!"
Thục phi cười nói: "Nghe nói vị công chúa Thanh quốc này, năm đó được một vị thần y mang đi, về phần đưa tới đâu không có người biết, nhưng gần đây có vị cựu thần Thanh quốc, thế nhưng tiết lộ thân phận của công chúa Thanh quốc!"
Trong lòng Tống Đoàn Viên khẩn một chút, cựu thần Thanh quốc, chẳng lẽ là Hoàng Bưu Long? Tiết lộ thân phận của công chúa Thanh quốc…… Kỷ Trường An không phải nói Thanh Nguyên công chúa đã chết sao, chẳng lẽ nàng còn sống?