"Thanh Nguyên công chúa đã chết, Trình Vương điện hạ!" Âm thanh của Kỷ Trường An không có bất luận tình cảm gì.
Trình Vương không nhịn được có chút phẫn nộ, chuyện tới hiện giờ, Kỷ Trường An còn không chịu lật con át chủ bài ra cho hắn, vậy bảo hắn sao có thể hoàn toàn tin tưởng Kỷ Trường An?
"Một khi đã như vậy, chúng ta liền không có cái gì để nói!" Trình Vương lạnh giọng nói, "Bổn vương sẽ giao tất cả những người này cho phụ hoàng, về phần phụ hoàng phán đoán thân phận của Tống Đoàn Viên còn có tâm tư của Thập Nhất ngươi như thế nào, đó chính là vấn đề của phụ hoàng!"
Tống Đoàn Viên ở bên ngoài nghe, không nhịn được nhíu mày, lúc này, nàng nghe được động tĩnh ở phía sau, chạy nhanh đi đến nơi xa cố ý hô một tiếng: "Thục phi nương nương, Thục phi nương nương?"
Kỷ Trường An vừa nghe đến âm thanh của Tống Đoàn Viên, nhanh chóng mở cửa phòng sách đi ra ngoài.
Ánh mắt Trình Vương tối sầm lại, cũng chạy nhanh đuổi theo.
Lúc này, ở phía sau bình phong, Thục phi có chút buồn bực nắm ngón tay.
Tống Đoàn Viên làm bộ vừa mới đến tiền viện, nhìn thấy Kỷ Trường An đi ra từ trong phòng sách, lập tức tiến lên nói: "Kỷ công tử, ngươi cũng ở chỗ này sao? Thật là vừa khéo, ta đang muốn trở lại y quán, sợ phiền toái phủ Trình vương, ngươi sắp rời đi sao? Có thể tiện đường đưa ta đi được hay không?"
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, con ngươi đựng đầy cảm xúc không nói nên lời.
Kỷ Trường An nghe nói Tống Đoàn Viên bị Thục phi đưa tới phủ Trình vương, cho nên hắn mới tiến đến, vừa rồi ở bên trong phòng sách, hắn cùng Trình Vương đấu trí đấu dũng, kỳ thật đáy lòng hắn thập phần sợ hãi, không bởi vì gì khác, cũng chỉ là bởi vì Tống Đoàn Viên đang ở trên tay Trình Vương.
Hiện giờ nhìn thấy Tống Đoàn Viên, vươn tay tới nắm lấy tay Tống Đoàn Viên, tảng đá lớn trong lòng Kỷ Trường An lập tức liền rơi xuống.
"Vừa lúc, ta và Trình Vương điện hạ cũng đã nói chuyện xong, chúng ta đi thôi!" Kỷ Trường An nói, kéo lấy tay Tống Đoàn Viên.
Trình Vương vừa muốn nói chuyện, Tống Đoàn Viên đã cười tủm tỉm nói với Trình Vương: "Trình Vương điện hạ, vừa rồi Thục phi nương nương uống canh giống thần thiếp, thần thiếp bị đau bụng, cũng không biết Thục phi nương nương như thế nào?"
Trình Vương trong lòng căng thẳng, Tống Đoàn Viên đây là có ý gì? Chẳng lẽ nàng hạ độc ở trong canh?
Trình Vương không nhịn được ngoái đầu lại nhìn thoáng qua trong phòng, có chút lo lắng.
Nhân cơ hội này, Tống Đoàn Viên lôi kéo Kỷ Trường An nhanh chóng đi ra ngoài.
Kỷ Trường An bị Tống Đoàn Viên lôi kéo, hắn ngước mắt nhìn sườn mặt nữ nhân, đột nhiên nhếch miệng cười.
Con đường tương lai, mặc kệ gian nguy cỡ nào, hắn đều sẽ sóng vai cùng Tống Đoàn Viên như vậy!
Trình Vương không kịp phản ứng, Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An đã ra khỏi phủ.
"Thẩm Lận, đi!" Kỷ Trường An thấp giọng hô.
Thẩm Lận vung roi ngựa, xe ngựa bay nhanh đi về phía Kỷ gia.
Trên xe ngựa, Tống Đoàn Viên sau đó mới bình tĩnh trở lại, nàng nhìn Kỷ Trường An hỏi: "Ngươi xác định không có lời gì muốn nói với ta sao?"
Kỷ Trường An do dự một chút, gật gật đầu: "Có!"
Tiến vào phòng sách Kỷ gia, Kỷ Trường An rót một ly trà cho Tống Đoàn Viên.
"Nói đi, ta đã chuẩn bị tâm lý!" Tống Đoàn Viên nói.
"Hoàng Bưu Long, Giang Long còn có Nhị Nhân, tất cả đều đã bị Trình Vương bắt!" Kỷ Trường An thấp giọng nói.
"Ta biết, vừa rồi ngươi và Trình Vương nói chuyện, ta đứng ở ngay ngoài cửa, ta đều đã nghe được!" Tống Đoàn Viên không nghĩ lại cùng Kỷ Trường An mập mờ, nàng nhìn thẳng vào Kỷ Trường An, "Ta muốn hỏi lại vấn đề mà Trình Vương vừa hỏi, ta rốt cuộc có phải Thanh Nguyên công chúa hay không?"
Kỷ Trường An nhíu mày.
Vừa rồi ở phủ Trình vương, hắn biết hết thảy đều sắp bại lộ, nếu hắn còn gạt Tống Đoàn Viên, sợ là chờ đến khi Tống Đoàn Viên đặt mình trong nguy hiểm thì đã chậm!
Nhưng muốn nói cho Tống Đoàn Viên bí mật mà hắn đã bảo hộ hơn hai mươi năm, hơn nữa về sau còn muốn Tống Đoàn Viên nhìn thẳng vào áp lực mà thân phận này mang đến, Kỷ Trường An thật sự lưỡng lự.