Ngay khi Kỷ Trường An lưỡng lự muốn trả lời hay không, âm thanh của Thẩm Lận vang lên ở bên ngoài, thập phần vội vàng.
Thẩm Lận tiến vào, nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, đè thấp âm thanh nói với Kỷ Trường An: "Công tử, Tống Khánh Phong đã được đưa đến bên ngoài Kỷ phủ!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, Tống Khánh Phong, Tống trưởng thôn?
Tống Đoàn Viên vội vàng đi ra ngoài.
Kỷ Trường An cũng sửng sốt một chút, đi ra ngoài.
Tống Khánh Phong cả người là máu nằm ở bên ngoài Kỷ phủ, hơi thở thoi thóp.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, kiểm tra cho Tống Khánh Phong.
Có bị thương ngoài da, cũng có nội thương.
Tống Đoàn Viên tiến lên gọi Tống Khánh Phong một tiếng, xác định hắn có thanh tỉnh hay không.
Tống Khánh Phong miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Tống Đoàn Viên liền thấp giọng hỏi: "Nương Phúc Tin, nhà ngươi có phải đã đắc tội người nào hay không?"
Tống Đoàn Viên khó hiểu mà nhìn Tống Khánh Phong.
Tống Khánh Phong ho khan hai tiếng thấp giọng nói: "Người nọ muốn di vật của Tống lão gia tử, ta đưa thư của Tống tú tài cho bọn họ, nhưng bọn họ không tin, vẫn luôn hỏi ta chuyện của ngươi, sự tình của ngươi đều là lông gà vỏ tỏi, ta nói, nhưng bọn họ vẫn đánh ta!"
Tống Khánh Phong nói, trong miệng tất cả đều là máu loãng, có chiếc răng rớt xuống.
"Trước nâng người đi vào đã!" Kỷ Trường An nói, lại nghĩ tới cái gì, nhanh chóng phân phó Thẩm Lận, "Phái người đi bảo hộ Tống gia!"
Thẩm Lận chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên đi theo Tống Khánh Phong vào trong, trước trị thương cho Tống Khánh Phong.
Kỷ Trường An chờ ở bên cạnh phòng, thừa dịp thời gian này, Kỷ Trường An cũng đem sự tình phát sinh những ngày gần đây loát lại một chút.
Đầu tiên là Hoàng Bưu Long bị mất tích, sau đó là Giang Long, Điền Thất, Nhị Nhân mất tích, hiện tại Tống Khánh Phong lại bị đánh thành như vậy, xem ra Trình Vương lần này thật sự tính toán xé rách da mặt, hơn nữa có nắm chắc nên mới xé rách da mặt.
Thân phận của Tống Đoàn Viên lần này sợ là thật sự không giấu được!
Kỷ Trường An nhắm mắt lại, trong đầu quay cuồng từng màn mấy năm nay bảo hộ Tống Đoàn Viên, nhìn nàng sống cuộc đời của người thường, hắn tuy rằng mỗi ngày sống trong thống khổ dày vò, nhưng nhìn thấy tươi cười trên mặt nàng, Kỷ Trường An liền cảm thấy đáng giá.
Yêu một người cũng không phải chính là chiếm hữu, chỉ cần nàng sống tốt, đó chính là thỏa mãn lớn nhất của hắn.
Nhưng hiện tại, sự tình đi đến hiện tại, hắn đã không giấu được!
Kỷ Trường An lần đầu tiên cảm giác được hoảng hốt.
Con đường tương lai như thế nào, Kỷ Trường An đột nhiên đã không có thể khống chế.
Bởi vì để ý, cho nên để ý, cho nên bàng hoàng.
Kỷ Trường An gọi Đại Sơn tiến vào.
"Công tử có gì phân phó?" Đại Sơn hỏi.
"Sai quản gia thu thập phòng một chút, từ hôm nay trở đi, Viên Viên sẽ ở lại trong phủ!" Kỷ Trường An nói.
Đại Sơn do dự một chút: "Công tử, hiện giờ sự tình như vậy, công tử thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Vạn nhất Trình Vương thật sự bẩm báo toàn bộ sự tình lên Hoàng Thượng, vậy Tống đại phu……"
"Bản công tử hiểu rõ!" Kỷ Trường An nói.
Đại Sơn chỉ đành đáp lời.
Chuẩn bị 20 năm, xem ra giờ khắc này có tác dụng!
Tống Khánh Phong bị thương không nhẹ, còn bị xuất huyết bên trong phổi. Thân mình của Tống Khánh Phong thực yếu ớt, Tống Đoàn Viên chỉ có thể trị liệu bảo thủ.
Ngay khi Tống Đoàn Viên xoay người chuẩn bị rời đi, Tống Khánh Phong lập tức bắt được cánh tay Tống Đoàn Viên, "Nương Phúc Tin, ta có lời nói cùng ngươi!"