Tống Đoàn Viên nhíu mày, nói như vậy, Tống Phúc Truyền đã nhiều ngày không ở trong nhà, nếu xảy ra chuyện gì……
"Lão đại, con đi tìm Tống Phúc Truyền, lão nhị bên kia ta đi nói!" Tống Đoàn Viên gọi Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý còn muốn cọ xát, nhưng lại bị Vương Ngọc Lan đẩy một phen, Tống Phúc Quý chỉ đành chạy nhanh đi ra ngoài tìm người.
Tống Đoàn Viên đi đến tòa nhà của Tống Phúc Tin, chỉ có Thu Mâu Mâu ở nhà.
"Nương, nương tới có việc gì sao?" Thu Mâu Mâu tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên nhìn Thu Mâu Mâu, những lời này liền khó nói ra.
Nhà Thu Mâu Mâu ở Thiên Thành, sợ là không muốn cùng Tống Phúc Tin trở về nông thôn sinh hoạt.
"Nương, Phúc Tin vẫn còn đang ở Binh Bộ, không biết khi nào sẽ trở về, nương có việc gì, cứ nói với con là được!" Thu Mâu Mâu nói.
"Thân mình của nương con có khỏe không?" Tống Đoàn Viên nói, "Không có chuyện lớn gì, chỉ tới đây hỏi một chút."
Thu Mâu Mâu vội nói: "Gần đây còn có thể, nhưng trong nhà phát sinh chuyện lớn như vậy, cha con cũng già nua đi rất nhiều, Thu di nương tuy rằng đã chết, nhưng nương con vẫn còn oán hận với cha con, cho nên hiện tại hai người vẫn là ai cũng không nói với ai lời nào!"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Nhân tâm lạnh, không có ấm lại nhanh như vậy!"
Thu Mâu Mâu gật gật đầu: "Cho nên con muốn sống thật tốt cùng Phúc Tin, chúng con cùng nhau sinh hoạt thật vui vẻ, không học cha mẹ con!"
Trong lòng Tống Đoàn Viên an ủi, hỏi: "Mâu Mâu, nếu có một ngày Phúc Tin không thể làm quan, chỉ có thể trở lại nông thôn sinh hoạt, con có nguyện ý đi cùng hắn không?"
Thu Mâu Mâu sửng sốt một chút: "Nương nói vậy là có ý gì, chẳng nhẽ Phúc Tin ở Binh Bộ có việc gì không thoải mái sao? Phúc Tin đã nói gì với nương?"
Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay: "Cũng không phải chuyện đó, chỉ là Thiên Thành lớn như vậy, quan lại nhiều như vậy, ba năm có một Trạng Nguyên, cũng không phải mọi Trạng Nguyên đều có thể làm quan lớn, cho nên ta lo lắng, nếu con đường làm quan của Phúc Tin không thuận……"
"Nương, nương cứ yên tâm đi, hiện giờ Phúc Tin ở Binh Bộ rất được coi trọng, Phúc Tin nói, Trình Vương và Xu công chúa thành thân, chuyện này còn cần Binh Bộ hộ vệ, khả năng việc này sẽ dừng ở trên vai chàng! Chuyện này chính là chuyện lớn, nếu làm tốt, Hoàng Thượng khẳng định sẽ cao hứng, không thiếu phong thưởng!" Thu Mâu Mâu cao hứng nói.
"Nhưng từ xưa đến nay, gần vua như gần cọp……" Tống Đoàn Viên thở dài.
"Nương, mọi người đều sống như vậy, nương đừng nghĩ quá nhiều!" Thu Mâu Mâu còn tưởng rằng Tống Đoàn Viên là miên man suy nghĩ, lập tức khuyên vài câu, "Huống hồ hiện tại Hoàng Thượng là minh quân!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, cũng liền rời đi, nghĩ nghĩ tính toán đi Binh Bộ.
Tống Đoàn Viên cảm thấy chuyện này khả năng phải nói cho Tống Phúc Tin một tiếng, Tống Phúc Tin là người có tiền đồ nhất Tống gia, hẳn nên biết lựa chọn như thế nào.
Cổng lớn Binh Bộ, Tống Đoàn Viên đợi trong chốc lát, Tống Phúc Tin không có ra tới, Lục Kiều Ân mang theo một thị vệ ra tới.
"Tống đại phu, Phúc Tin hôm nay đi ra ngoài, không ở Binh Bộ!" Lục Kiều Ân tiến lên cười nói.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt gật gật đầu, xoay người chuẩn bị đi.
"Tống đại phu!" Lục Kiều Ân nhỏ giọng gọi Tống Đoàn Viên lại, "Tống đại phu, ta đã lâu không có ăn qua đồ ăn do Tống đại phu nấu, chờ một ngày nào đó có thời gian, ta có thể cùng Phúc Tin về nhà ăn đồ do Tống đại phu nấu hay không?"
Tống Đoàn Viên ngoái đầu lại đánh giá Lục Kiều Ân một cái: "Sợ là không có cơ hội này!"
Lục Kiều Ân trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ sự tình hắn làm đã bị Tống Đoàn Viên phát hiện?
Tống Đoàn Viên xoay người rời đi.
Lục Kiều Ân nhìn theo, bên trong thần sắc có chút mất mát.
Nếu có khả năng, hắn vẫn muốn làm bằng hữu tốt với Tống gia, đáng tiếc……
Tống Đoàn Viên xoay người rời đi, đi đến chỗ quẹo liền dừng lại.