Thị vệ vừa rồi ở bên cạnh Lục Kiều Ân, Tống Đoàn Viên cảm thấy tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào, ánh mắt sắc bén kia……
Tống Đoàn Viên lập tức mở to hai mắt, ở pháp trường, kiếp trước, trong nháy mắt khi Kỷ Trường An lật xe, nàng đã nhìn thấy ánh mắt này, không sai, lúc ấy người này là thị vệ giám sát việc chém đầu……
Tống Đoàn Viên cảm thấy kỳ quái, thị vệ giám sát việc chém đầu sao lại ở bên cạnh Lục Kiều Ân? Đáng tiếc đời trước, sau khi nguyên chủ tới Thiên Thành, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không có nhận thức nhiều người, quan giám sát chém đầu là ai cũng đã quên mất, bằng không có lẽ từ vị quan giám sát kia cũng có thể điều tra được một chút.
Tống Đoàn Viên lắc đầu, dù sao nàng cũng phải đi rồi, còn nhớ thương làm gì!
Nếu nàng mang theo bọn nhỏ mai danh ẩn tích, có lẽ sự tình kiếp trước sẽ không xảy ra.
Tống Đoàn Viên không tìm thấy Tống Phúc Tin, chỉ đành đi về nhà chờ.
Lúc này, Tống Phúc Tin đang cải trang thành một công tử dạo hoa lâu.
Binh Bộ trước đó vài ngày có hai gã binh lính bỏ trốn, trong đó, một người trong tay có bản đồ bố trí phòng vệ của kinh thành, chuyện này Binh Bộ muốn xử lý nội bộ, cần phải nhanh chóng tìm được binh sĩ kia, cho nên Tống Phúc Tin phải cải trang giả dạng đi hoa lâu tìm vị binh sĩ này.
Nghe đồn vị binh sĩ này có một tri kỷ gọi là Phấn Diện, ở trong hoa lâu.
Trời còn chưa có tối hẳn, khách nhân trong hoa lâu rất ít, Tống Phúc Tin đóng giả thành công tử ca phú quý phóng đãng, muốn tú bà gọi toàn bộ cô nương trong hoa lâu tới.
"Khách nhân, ngài phô trương lớn như vậy sao?" Tú bà cười tủm tỉm hỏi, "Lúc này, các cô nương còn chưa có chuẩn bị xong, hay là ngài nói xem, ngài thích bộ dáng gì, hoặc là có quen biết cô nương nào, ta đi gọi tới cho ngài?"
Tống Phúc Tin xua xua tay, kiên trì muốn gặp toàn bộ các cô nương, còn đương trường ném cho tú bà một túi bạc.
Tú bà kia thấy bạc cũng không dám nói gì nữa, chạy nhanh cho người đi gọi các cô nương.
Lương Vương đang ôm mỹ nhân ôn nhu ngủ, nghe nói có công tử điểm danh toàn bộ cô nương trong hoa lâu, tức khắc có chút không vui, mặc áo lót, đeo vớ, giày cũng không xỏ, đi đến phòng Tống Phúc Tin.
"Bổn vương hôm nay muốn nhìn một cái, rốt cuộc là công tử ca nhà ai nghiện lớn như vậy, dám điểm toàn bộ cô nương hoa lâu!" Lương Vương nói, đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Tống Phúc Tin, không nhịn được sửng sốt một chút.
"Là ngươi?" Lương Vương liếc mắt đánh giá Tống Phúc Tin một cái, "Ngươi cũng tới loại địa phương này?"
Tống Phúc Tin hoảng sợ, không nghĩ tới đến loại địa phương này làm công tác, thế nhưng gặp phải Lương Vương, hắn muốn giải thích, nhưng nhìn tú bà, lại sợ rút dây động rừng, làm binh sĩ kia bỏ chạy, cũng liền nói: "Lưu huynh, huynh đây là vừa tới hay chưa đi?"
Lưu huynh? Lương Vương sửng sốt một chút, liền thấy Tống Phúc Tin hướng tới hắn chớp chớp mắt.
Lương Vương lập tức liền hiểu, tiến lên ôm bả vai Tống Phúc Tin nói: "Vừa tới hay chưa đi đều không quan trọng, chỉ cần Tống huynh nguyện ý, Lưu huynh ta sẽ bồi ngươi!"
Tống Phúc Tin có chút xấu hổ, chỉ đành cúi đầu.
"Tú bà, người huynh đệ này của ta muốn ngươi làm gì, còn không chạy nhanh làm đi?" Lương Vương liếc mắt nhìn tú bà một cái.
Tú bà chạy nhanh đáp lời, kêu gọi các cô nương trang điểm một chút, tất cả đều đến trước mặt hai vị công tử.
Mấy chục nữ nhân tất cả đều vào phòng, oanh oanh yến yến, mập ốm cao thấp, Tống Phúc Tin còn chưa từng gặp qua loại trường hợp này, lập tức thế nhưng có chút kinh hoảng cùng co quắp.
Lương Vương dựa nửa người vào trên giường, cười tủm tỉm nhìn bộ dáng vô thố của Tống Phúc Tin, cảm thấy thập phần thú vị.