Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 939 - Chương 939. Này Liếc Mắt Một Cái Cũng Không Phải Là Bạch Xem 1

Chương 939. Này liếc mắt một cái cũng không phải là bạch xem 1 Chương 939. Này liếc mắt một cái cũng không phải là bạch xem 1

Tống Phúc Tin được đến tin tức, nói là trên cổ của cô gái kia có một cái bớt màu đỏ, Tống Phúc Tin muốn tiến lên xem, nhưng lại có hơi chút ngại ngùng.

Lương Vương hướng tới Tống Phúc Tin vẫy vẫy tay.

Tống Phúc Tin chỉ đành tiến lên.

Lương Vương một tay kéo Tống Phúc Tin qua tới, Tống Phúc Tin lảo đảo một cái, liền ghé vào trên người Lương Vương.

Xúc cảm tốt đẹp của thiếu niên làm Lương Vương không nhịn được nheo nheo mắt, hắn tới gần Tống Phúc Tin, đôi mắt nhíu lại, mị hoặc mở miệng: "Ngươi như vậy thực dễ bị lòi, không bằng ngươi nói cho bổn vương ngươi rốt cuộc muốn làm gì, bổn vương giúp ngươi?"

Tống Phúc Tin bị Lương Vương túm, mặt đều phải dán ở trên ngực Lương Vương, hơi thở của Lương Vương phun vào trên lỗ tai hắn, làm hắn cảm thấy ngứa, hắn chạy nhanh hơi hơi tránh ra, thấp giọng nói: "Thần muốn tìm một người, nói là trên cổ có vết bớt, nhưng……"

"Cái này dễ làm!" Lương Vương cười mị hoặc, vươn tay tới ôm Tống Phúc Tin vào trong ngực, lười nhác nằm ở trên giường, nhìn các nữ nhân nói: "Ăn mặc nhiều như vậy, bảo vị tiểu huynh đệ này của chúng ta tuyển như thế nào? Mau cởi ra!"

Các nữ nhân ngay cả do dự cũng không có, lập tức cởi áo, tháo thắt lưng.

Tống Phúc Tin hoảng sợ, muốn che đôi mắt, lại lập tức bị Lương Vương cầm cánh tay, hắn thấp giọng nói ở bên tai Tống Phúc Tin: "Ngươi muốn tìm người, không nhìn sao có thể được?"

"Chỉ cởi áo ngoài là được, bên trong không cần cởi!" Tống Phúc Tin chỉ đành nói.

Lương Vương nhẹ nhàng cười: "Cũng được, vị tiểu huynh đệ này của ta thẹn thùng, vậy chỉ cởi áo ngoài đi!"

"Vâng, công tử!" Các nữ tử đều cười, đùa giỡn lẫn nhau, cởi áo ngoài ra.

Tống Phúc Tin không dám nhìn, rồi lại phải đi xem.

Lương Vương nằm ngửa ở bên cạnh Tống Phúc Tin, nhìn Tống Phúc Tin một cách gần gũi như vậy, tâm tình của hắn càng ngày càng tốt.

Tống Phúc Tin nằm, vạt áo hơi hơi mở, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, Lương Vương tổng không nhịn được nhìn chăm chú.

Tâm tư của Tống Phúc Tin chỉ để ở vết bớt trên cổ, thật không có cảm thấy ánh mắt của Lương Vương đã trở nên nóng cháy.

Tống Phúc Tin nhìn qua, liền thấy một nữ tử áo tím đang tránh né hắn, hắn chạy nhanh tiến lên, liếc mắt một cái liền thấy được vết bớt lan tràn từ trên cổ nàng xuống đến bả vai.

"Ta muốn nàng!" Tống Phúc Tin nói.

Lương Vương liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái, ánh mắt sâu kín tối sầm lại, vẫy vẫy tay: "Được rồi, đều đi xuống đi, đi lĩnh thưởng!"

Các nữ tử chạy nhanh đáp lời, ra cửa, đều từ chỗ người hầu của Lương Vương nhận tiền thưởng.

Tống Phúc Tin nhìn lên, không nhịn được sửng sốt.

Lương Vương cho mỗi người năm lượng bạc, mấy chục nữ nhân chính là 2-300 lượng bạc……

Tống Phúc Tin có hơi chút do dự, quay người đi đến trước mặt Lương Vương, thấp giọng hỏi: "Không cần cho nhiều bạc như vậy đi, chỉ nhìn thoáng qua……"

Lương Vương nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tống Phúc Tin không nhịn được cười rộ lên: "Một cái liếc mắt này cũng không phải là vô ích! Yên tâm, hôm nay bổn vương mời khách!"

Tống Phúc Tin vội vàng xua tay: "Không cần, thần là đi làm việc công, có……"

Tống Phúc Tin nói được một nửa liền dừng lại, mấy trăm lượng bạc, việc công cũng sẽ không chi nhiều như vậy, lại còn khiến cho cấp trên cho rằng hắn lấy việc công làm việc tư, tìm một người ở hoa lâu mà phải tiêu tốn mấy trăm lượng bạc!

Lương Vương nhìn bộ dáng sầu khổ của hắn không nhịn được cười nói: "Vừa rồi ngươi không phải còn xưng huynh gọi đệ với bổn vương sao, một khi đã như vậy, còn so đo cái gì? Ta nói, hôm nay Lưu huynh ta mời khách!"

Lương Vương vươn cánh tay tới, lập tức ôm lấy bả vai Tống Phúc Tin, cười tủm tỉm chỉ vào nữ nhân kia nói: "Được lắm, hiện tại nữ nhân này giao cho ngươi, có cần ta tránh đi không?"

Lương Vương lúc này nói chuyện, nghiễm nhiên một bộ ngữ khí trêu chọc.

Bình Luận (0)
Comment