Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi Tống Phúc Quý: “Lão đại, con có bằng lòng đi học làm buôn bán hay không?”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, hắn lập tức lắc đầu, đôi mắt thấp hèn, “Nương, trong nhà vẫn còn một đống việc, qua một đoạn thời gian nữa lúa mạch trong đất liền phải thu hoạch, con không đi được! Cha không còn nữa, con muốn gánh vác gia đình! Hiện giờ đi theo nương lên núi hái thuốc, chế dược đã rất tốt rồi!”
Buổi tối nhận được 600 văn kia, Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan ôm xuyên tiền hơn phân nửa đêm đều không có ngủ được.
Đây là lần đầu tiên trong tay bọn họ có tiền, nghe âm thanh đồng tiền va chạm vào nhau, Tống Phúc Quý vài lần đều nhịn xuống xúc động muốn rơi nước mắt.
Tống Phúc Quý thực sự muốn làm buôn bán, nhưng hắn không dám.
Làm lão đại, từ nhỏ ở nhà bị chèn ép đã quen, hắn không có hùng tâm tráng chí, hiện giờ đi theo Tống Đoàn Viên chế dược bán dược, đã cảm thấy là sinh hoạt quá tốt.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới Tống Phúc Quý sẽ cự tuyệt, trước kia ở trong nhà, Tống Phúc Quý rõ ràng biểu hiện ra có hứng thú rất lớn với kinh thương.
Xem ra Tống Phúc Quý không dám bước ra một bước này.
Nhưng tương lai Tống Phúc Quý còn có cả gia đình phải nuôi, tổng phải học được cách tự mình chống đỡ gia đình.
“Ta hôm nay bán dược, thiếu chút nữa bị người ta lừa!” Tống Đoàn Viên cố ý nói.
Tống Phúc Quý sửng sốt, chạy nhanh ngước mắt: “Ai lừa nương?”
“Ta không biết dược bán được bao nhiêu tiền, nên ra giá cho Bình chưởng quầy ít, cũng may mắn gặp được Hách thần y, giúp ta tranh thủ một cái giá cả thích hợp.” Tống Đoàn Viên nói, “Nếu con ở hiệu thuốc học một chút, về sau dược liệu nhà chúng ta sẽ không bị bán rẻ!”
Tống Phúc Quý nghĩ nghĩ: “Nương, đi học làm buôn bán phải nộp tiền học phí đúng không?”
Tống Phúc Quý xoa xoa ống tay áo, hắn hiện tại trong tay cũng chỉ có 600 văn, hắn muốn tiết kiệm, thật sự không nỡ tiêu.
“Không cần, ta đã nói với Bình chưởng quầy, cho con đi cửa hàng làm tạp vụ, không cần trả tiền công, chúng ta cũng không cần giao tiền, con đi đến đó học hỏi giá cả, nhìn xem dược liệu thu mua vào bán ra như thế nào, chờ về sau chúng ta bán dược cũng sẽ hiểu rõ!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý nghĩ nghĩ, cũng liền gật gật đầu, “Chỉ cần Bình chưởng quầy không chê con, con sẽ đi!”
Tống Đoàn Viên thấy rốt cuộc đã thuyết phục được Tống Phúc Quý, trong lòng cũng vui mừng.
Kỳ thật học cái gì không quan trọng, quan trọng là Tống Phúc Quý chịu tự tin đi ra ngoài, xem nhiều, học nhiều, ở thời điểm gặp phải dụ hoặc cũng có thể khống chế được tâm của chính mình, sẽ không giống năm đó, bị lạc ở trong một Tống gia thôn nho nhỏ.
Tống Phúc Tin đọc sách mệt, liền mang theo Tống Tiếu Tiếu ở cửa nhà dùng chiếc gậy nhỏ viết chữ, ngước mắt nhìn thấy Tống Phúc Quý vừa nói vừa cười bê một chồng sách đi tới cùng Tống Đoàn Viên.
Tống Phúc Tin tổng cảm thấy đó là đãi ngộ của hắn, hiện giờ lại bị chia cho người trong nhà.
“Bà nội, sao lại có nhiều sách như vậy?” Tống Tiếu Tiếu hưng phấn chạy tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên đang muốn nói chuyện, liền nghe Tống Phúc Tin lạnh giọng hỏi: “Tiếu Tiếu, cháu còn muốn học chữ hay không hả, không học thì đừng làm chậm trễ thời gian của ta?”
Tống Tiếu Tiếu chạy nhanh trở về.
Tống Đoàn Viên nhìn Tống Phúc Tin, xem ra trong lòng của đứa nhỏ này vẫn không thuận.
Tống Đoàn Viên tiến lên nói với Tống Phúc Tin: “Sau khi con của đại ca con tròn tháng, con có thể đi thư viện!”
Tống Phúc Tin do dự một chút ngước mắt hỏi: “Nương, tên của cháu con đã sớm nghĩ xong, kỳ thật không cần chờ nàng tròn tháng mới có thể đặt cho nàng!”
Phong tục của Tống gia thôn, đứa trẻ tròn tháng cần một cái tên.
“Con chờ một chút đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Mấy ngày nay, nàng vẫn chưa nghĩ được biện pháp vặn ngã tên Lữ dâm tặc kia, cho nên nàng không yên tâm để Tống Phúc Tin đi thư viện.