Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 947 - Chương 947. An Tâm 1

Chương 947. An tâm 1 Chương 947. An tâm 1

Kỷ Trường An liễm mắt rũ mi, "Người bên gối thì khác, là người sống cùng Thập Nhất cả quãng đời còn lại, Thập Nhất không cầu quá nhiều, chỉ cầu an tâm."

Thiên Cơ hoàng đế sửng sốt: "An tâm?"

"Khi còn nhỏ Thập Nhất đã gặp quá nhiều ác mộng, luôn muốn tới gần mẫu thân, nhưng mẫu thân đã quy y Phật môn, không phải thần không chịu đi, là không dám đi, sợ nhìn thấy bộ dáng mẫu thân mặc tăng y. Cho nên đối với nương tử tương lai, Thập Nhất chỉ có một yêu cầu, đó chính là an tâm, giống như là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hoạn nạn nâng đỡ, cho dù là hai người cứ ngồi với nhau nửa ngày như vậy, có thể không nói một câu." Kỷ Trường An thấp giọng nói.

Thiên Cơ hoàng đế cười nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, lời nói lại giống ông cụ non!"

"Thánh Thượng, không phải lòng thần già, kỳ thật là do thần bị sợ hãi gây ra, mấy năm nay buổi tối luôn gặp ác mộng, ngủ không tốt, liền nghĩ tới cuộc sống bình đạm một ít." Kỷ Trường An thấp giọng nói.

Tươi cười trên mặt Thiên Cơ hoàng đế chậm rãi biến mất.

Năm đó, Kỷ Trường An theo Thái Bình công chúa hồi cung, ngày ngày làm ầm ĩ vì các loại ác mộng, sau này Thái Bình công chúa xuất gia, đứa nhỏ này mới yên ổn xuống.

"Trẫm còn tưởng rằng bệnh của ngươi đã tốt, không thể tưởng được mấy năm nay thế nhưng vẫn luôn bối rối ngươi?" Trong con ngươi lạnh lẽo của Thiên Cơ hoàng đế có ưu động tia lo lắng mơ hồ không thể che giấu được, "Ngươi vì sao không nói với trẫm, trẫm sẽ sai ngự y nhìn một cái cho ngươi?"

Kỷ Trường An cười khổ: "Năm đó đã mời rất nhiều ngự y, cũng không làm được gì. Ngay cả Hách thần y cũng bó tay không có biện pháp, thẳng đến khi Thập Nhất gặp được Tống Đoàn Viên!"

Nhắc tới Tống Đoàn Viên, lo lắng trong mắt Thiên Cơ hoàng đế liền nhanh chóng giấu đi, "Nàng? Nàng có thể trị được bệnh của ngươi?"

"Kỳ thật cũng không phải trị liệu, chỉ là thần thích đồ ăn do nàng làm, bộ dáng nàng nói chuyện, thậm chí cả hương vị trên người nàng." Kỷ Trường An cười sâu kín, "Liền rất an tâm, tựa như mẫu thân đang ở bên thần!"

U ám trong mắt Thiên Cơ hoàng đế càng ngày càng trầm, "Nàng chính là một quả phụ, còn có nhiều con như vậy……"

Kỷ Trường An ngước mắt: "Hoàng Thượng, nàng là dược của thần, nhìn nàng liền an tâm, hà tất suy xét nhiều như vậy."

Thiên Cơ hoàng đế nhíu mày: "Quan hệ giữa ngươi và nàng…"

Kỷ Trường An cười cười: "Chỉ là quan hệ giữa người bệnh và đại phu mà thôi!"

Thiên Cơ hoàng đế nhíu mày: "Thật sự? Ngươi không phải nói, chỉ có nàng mới có thể cho ngươi cảm giác an tâm sao, cũng chỉ có nàng làm ngươi thấy an tâm!"

Kỷ Trường An cười khổ: "Hoàng Thượng, hoàng thượng cũng đã nói, nàng là một quả phụ, ngay cả cháu gái cũng đã có ba đứa, con thứ hai còn trúng Trạng Nguyên, thần ở trong lòng nàng, sợ là không khác gì con trai đi. Nàng với thần mà nói là dược, nhưng thần đối với nàng tới nói, chỉ là một người bệnh của nàng mà thôi!"

Thiên Cơ hoàng đế không vui: "Ý của ngươi là, người ta không hiếm lạ ngươi?"

Kỷ Trường An cười khổ: "Hoàng Thượng, Kỷ gia không cần thần nối dõi tông đường, cho nên một đời này thần cũng không tính toán thành thân!"

Thần sắc của Thiên Cơ hoàng đế chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi còn trẻ, đừng nói những lời này!"

Kỷ Trường An liễm mắt rũ mi.

Ánh mắt Thiên Cơ hoàng đế lập loè.

"Được rồi, ngươi trở về đi!" Thiên Cơ hoàng đế nhàn nhạt nói, "Mấy ngày tới cứ ở trong cung, trẫm còn muốn chơi cờ cùng ngươi!"

Kỷ Trường An đáp lời, thời điểm ra tới, trong tay đã là một mảnh mồ hôi lạnh.

Đại Sơn ở lại thiên điện hầu hạ.

"Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao công tử phải ở lại trong cung?" Đại Sơn thấp giọng hỏi.

Kỷ Trường An xua xua tay, ý bảo hắn đi ra ngoài nhìn xem, để tránh tai vách mạch rừng.

Bình Luận (0)
Comment