Đại Sơn đi ra ngoài đóng cửa, liền thấy có ba bốn người lén lút nhìn về bên này.
Đại Sơn đóng cửa phòng lại, ánh mắt tối sầm: "Công tử, chúng ta tựa hồ bị giám thị!"
Kỷ Trường An gật đầu: "Trình Vương nhất định đã âm thầm làm cái gì đó, nhưng không biết chi tiết, chúng ta chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến!"
Kỷ Trường An hiện tại chỉ lo lắng cho Tống Đoàn Viên ở bên kia, nếu Thánh Thượng thật sự đã biết thân phận của Tống Đoàn Viên, những lời hôm nay hắn nói, hy vọng có thể làm Thánh Thượng giảm bớt một ít nghi ngờ, có lẽ hắn còn có biện pháp rửa sạch thân phận của Tống Đoàn Viên.
Lương Vương nghẹn một buổi tối, ngày thứ hai liền mượn cớ đi Binh Bộ, tự mình điểm danh muốn Tống Phúc Tin tới gặp hắn.
Binh Bộ thị lang nói Tống Phúc Tin đã xin nghỉ.
"Xin nghỉ dài hạn?" Lương Vương nhíu mày, "Làm gì?"
"Nói là tổ phụ qua đời, phải về quê hương để xử lý tình huống trong phủ!" Binh Bộ thị lang tuy rằng không muốn hầu hạ Lương Vương, nhưng Lương Vương rốt cuộc cũng là hoàng tử, mặt mũi vẫn phải cho.
Lương Vương nhíu mày, về quê, còn là nghỉ dài hạn? Sao lại đột nhiên như vậy? Nghĩ đến trước đó hắn tra được Trình Vương điều tra sự tình ở quê quán Tống Phúc Tin, hắn nhanh chóng xoay người rời đi.
Giờ phút này, ở cổng lớn Tống gia, Vương Ngọc Lan không ngừng đặt đồ lên xe ngựa, ba chiếc xe ngựa đã chứa đầy toàn bộ.
"Ngọc Lan, cầm tiền và xiêm y tắm rửa là được rồi, các đồ khác nếu cần thì có thể mua ở trên đường!" Tống Đoàn Viên nhìn nhìn canh giờ, không nhịn được có chút sốt ruột.
Vương Ngọc Lan thật sự là quá biết sinh sống, chẳng những mang tất cả mọi thứ trong nhà, hơn nữa sáng sớm đã dậy làm mười mấy chiếc bánh rán hành mang theo, sợ trên đường ăn quá đắt.
"Mấy chùm nho này cũng mang theo, cây nho trong nhà thật vất vả mới kết quả!" Tống Đoàn Viên đang kêu, Vương Ngọc Lan lại bưng cái chén tiến đến, trong chén kia là mấy chùm nho.
"Đủ rồi!" Tống Phúc Quý vội vàng hô, "Nương chờ sốt ruột!"
Vương Ngọc Lan sau đó mới dừng lại, ngước mắt nhìn sắc mặt Tống Đoàn Viên một cái, chỉ đành ngại ngùng nói: "Nương, chúng ta đi cũng không biết khi nào sẽ trở về, cho nên con tưởng mang nhiều một chút!"
Tống Phúc Quý vội nói: "Chỉ là về quê tế tổ, lập bia mộ cho tổ phụ, rất nhanh sẽ trở lại, nơi nào nhiều chuyện như vậy?"
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: "Ngọc Lan, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, miễn cho đêm dài lắm mộng!"
Vương Ngọc Lan chỉ đành đáp lời, gọi Tống Phúc Quý lên xe.
Hiện giờ Giang Long còn đang bị thương, Điền Thất và Điền Vượng Vượng không biết đang ở nơi nào, hai vị ma ma ở lại trông nhà, cho nên dọc theo đường đi cũng chỉ có người Tống gia, còn có một nha hoàn, một bà tử của Thu Mâu Mâu.
Đoàn người ngồi ba chiếc xe ngựa, mênh mông cuồn cuộn mà ra khỏi thành.
Tống Đoàn Viên chọn cửa nam ít người để ra khỏi thành.
Từ cửa nam đi ra ngoài, vừa lúc trải qua Thái Hành Sơn, Tống Đoàn Viên còn muốn đi bắt Tống Phúc Truyền trở về.
Mắt thấy càng ngày càng đến gần cửa thành, trong lòng Tống Đoàn Viên không nhịn được khẩn trương lên.
Nàng biết Trình Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng không biết có thể thuận lợi ra khỏi thành hay không, dù có đi ra ngoài được , dọc theo đường đi cũng không biết sẽ trải qua cái gì.
Thời điểm ra khỏi thành có người kiểm tra, chỉ hỏi đơn giản vài câu, cũng liền cho đi.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi Thiên Thành.
Tống Đoàn Viên nhấc màn xe lên, nhô đầu ra, nhìn hai chữ Thiên Thành càng ngày càng nhỏ, cảm xúc phức tạp giống như nước đánh úp lại, có thoải mái nói không nên lời lại có hơi chút lưu luyến không rời.
Có lẽ lần này rời đi sẽ không trở lại nữa!
Một tiếng sấm rền vang nơi chân trời, bầu trời vừa rồi vẫn còn trong trẻo bỗng nhiên đổ mưa, một trận mưa thu một trận lạnh, rất nhanh liền sẽ bắt đầu mùa đông.
Hạt mưa nhỏ rơi xuống ống tay áo Tống Đoàn Viên, phảng phất cũng như rơi ở trong lòng nàng.