"Năm đó là Lam Lẫm mang Thanh Nguyên công chúa đi, Lam Lẫm đã chết, nhưng bổn vương tin tưởng hắn nhất định sẽ lưu lại tín vật có thể chứng minh thân phận Thanh Nguyên công chúa, ngươi phái người đi Tống gia thôn, tiếp tục điều tra, nếu không được thì bắt tất cả người lớn tuổi trong thôn lại, thẩm vấn từng người, bổn vương tin tưởng, sẽ có người biết sự tình Lam Lẫm!" Trình Vương trầm giọng nói.
Sách Lụa thở dài, không phải biển rộng tìm kim sao, nhưng trước mắt xem ra, chỉ có thể làm như vậy!
Kỷ Trường An ở lại Tống gia ba ngày.
Thân mình của Tống Đoàn Viên đã sớm khoẻ lại, nàng cũng nghĩ thông, nếu thật sự không nhớ nổi đoạn ký ức trước kia, nàng cũng liền không nghĩ, thuận theo tự nhiên là được.
Mỗi ngày, Kỷ Trường An đều tiến đến nói chuyện phiếm cùng Tống Đoàn Viên, phảng phất có cảm giác nói hoài không hết, nhưng cẩn thận hồi tưởng một chút, phảng phất lại cái gì cũng chưa có nói, có lẽ đây là trạng thái tình yêu cuồng nhiệt mà người ta hay nói.
Trong lòng Kỷ Trường An thập phần cao hứng, không được hoàn mỹ chính là mấy đứa trẻ Tống gia này quá chướng mắt, đặc biệt là Tống Song Hỉ, mấy ngày nay giống như đang theo dõi Kỷ Trường An, chỉ cần Kỷ Trường An đơn độc ở bên Tống Đoàn Viên, đứa trẻ kia nhất định cũng ở.
"Nương, Phúc Truyền sao còn chưa có trở về?"
Một ngày này, Kỷ Trường An vừa mới tiến vào phòng Tống Đoàn Viên, Tống Song Hỉ cũng theo sát tiến vào, vừa tiến đến liền hỏi, thành công hấp dẫn lực chú ý của Tống Đoàn Viên.
Hôm nay, Kỷ Trường An mang đến một miếng lưu li đặc có của Xu quốc cho Tống Đoàn Viên, vốn định làm cho Tống Đoàn Viên niềm vui, kết quả Tống Đoàn Viên vừa muốn nhìn một cái, lại bị vấn đề Tống Song Hỉ hỏi đến làm cho lo lắng lên.
Lúc Tống Đoàn Viên vừa đến Thủ Nhĩ, đã cho người truyền tin cho Tống Phúc Truyền, nhiều ngày như vậy, theo lý thuyết, Tống Phúc Truyền hẳn đã sớm nhận được tin tức, cũng không sai biệt lắm đến Thủ Nhĩ.
"Ta đã phái người đi tìm Phúc Truyền, yên tâm, không có việc gì!" Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Đã khiến ngươi vất vả rồi!"
Tống Song Hỉ nhìn thoáng qua Kỷ Trường An, đột nhiên hỏi: "Kỷ công tử, ngài đến Thủ Nhĩ là có việc buôn bán muốn làm đúng không?"
Kỷ Trường An cười cười: "Không phải làm buôn bán, là phụng mệnh Hoàng Thượng điều tra vụ án bạo động ở hai bờ sông Hoàng Hà!"
Tống Song Hỉ còn nói thêm: "Vậy sao Kỷ công tử còn chưa khởi hành? Ở Thủ Nhĩ chậm trễ thời gian như vậy, vạn nhất làm hỏng chuyện lớn của công tử thì phải làm sao?"
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Tống Song Hỉ một cái, có chút kỳ quái với thái độ của Tống Song Hỉ.
Trước kia, thái độ của Tống Song Hỉ đối với Kỷ Trường An còn xem như là tôn trọng.
"Bên kia ta đã phái người đi qua điều tra, trong đó có một người có quan hệ với Thủ Nhĩ bên này, cho nên không chậm trễ được!" Kỷ Trường An nhàn nhạt cười cười, thập phần có kiên nhẫn.
Tống Song Hỉ nhíu mày nói: "Kỷ công tử vẫn nên tự xưng là ‘ bản công tử ’ đi, thời điểm uy nghiêm, Kỷ công tử dùng xưng hô ‘ ta ’, ta còn có chút không quen!"
"Sau này quen thì tốt rồi!" Kỷ Trường An cười nói, "Nếu thật sự không quen, bản công tử cũng có thể tự xưng ‘ bản công tử’!"
Kỷ Trường An nhàn nhạt mà cười, nhưng ý cười kia lại không có thẩm thấu đến trong mắt.
Tống Song Hỉ không nhịn được rùng mình một cái, còn muốn nói thêm, liền nghe thấy Tống Đoàn Viên hỏi nàng, "đại tẩu con không phải kêu con giúp nàng làm đậu phụ sao? Đã làm xong chưa?"
Tống Song Hỉ có chút không vui: "Trên đường có bán đậu phụ, muốn ăn thì đi mua là được, chính mình làm, còn phải nghiền đậu, có mệt hay không?"
Tống Đoàn Viên nhíu mày.
Sau khi tới Thủ Nhĩ, Tống Đoàn Viên sợ bị người của Trình Vương theo dõi, ngoại trừ trước đó đi ra ngoài khám bệnh cho Lỗ Tam, mấy đứa trẻ Tống gia cũng không có ra cửa.