Tống Đoàn Viên gật đầu, "Con trở về Binh Bộ, hỏi thăm tin tức của Phúc Truyền. Ta trở về Thiên Thành, nhìn xem có cơ hội tới gần Hình Bộ hay không!"
Tống Phúc Quý do dự một chút nói: "Nương, Kỷ công tử trước khi đi đã dặn dò con, nói là chúng ta cứ chờ ở Thủ Nhĩ, chờ ngài ấy trở về xử lý chuyện này!"
"Kỷ công tử có sự tình của Kỷ công tử, đây là sự tình của nhà chúng ta, không cần phải luôn phiền toái người khác!" Tống Đoàn Viên nhìn ra, lần này Kỷ Trường An và Trình Vương đã trở mặt, Kỷ Trường An sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ, còn có sự tình Thanh quốc, nàng tổng không thể vẫn luôn dựa vào người khác.
Vận mệnh của nàng, nàng muốn khống chế ở trong tay của chính mình.
Tống Phúc Quý lại không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Kỷ công tử cũng không phải người ngoài, không phải thích Song Hỉ nhà ta sao!"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, thích Song Hỉ?
Tống Phúc Tin vội vàng kéo lấy Tống Phúc Quý nói: "Đại ca, huynh đừng nói bừa, Kỷ công tử lớn hơn Song Hỉ nhiều như vậy, sao có thể thích Song Hỉ?"
Tống Phúc Quý sửng sốt, ngạnh cổ: "Ngươi không phải nói Kỷ công tử muốn làm người thân của nhà ta sao, ngoại trừ cưới Song Hỉ, còn có thể cưới ai? Đại tỷ đã thành thân!"
Tống Phúc Tin xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, trộm liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: "Không cần nói hươu nói vượn, tìm được Phúc Truyền rồi nói sau!"
Tống Phúc Quý chỉ đành đáp lời, bảo Vương Ngọc Lan thu thập hành lý cho hắn.
Tống Phúc Quý đi rồi, Tống Phúc Tin ngại ngùng cười cười, xấu hổ nhìn Tống Đoàn Viên: "Nương, nương đừng đặt ở trong lòng, đại ca hiểu lầm, huynh ấy……"
"Không có việc gì, ta biết, con cũng trở về thu thập một chút đi, đặc biệt là Mâu Mâu, con hãy nói chuyện với nàng một chút!" Tống Đoàn Viên đánh gãy Tống Phúc Tin nói.
Tống Phúc Tin vội vàng gật đầu, rời đi giống như chạy trốn.
Nhìn bóng dáng Tống Phúc Tin, Tống Đoàn Viên không nhịn được vươn tay tới chà xát mặt chính mình.
Xem ra sự tình giữa nàng và Kỷ Trường An, Tống Phúc Tin đã biết!
Nhưng nhìn bộ dáng Tống Phúc Tin, cũng không có quá mức phản đối……
Tống Đoàn Viên sau khi xấu hổ xong, trong lòng lại không nhịn được mừng thầm.
Bên trong mấy đứa trẻ Tống gia, chỉ cần Tống Phúc Tin duy trì, vậy những đứa trẻ khác cũng có hy vọng sẽ duy trì nàng.
Nói cách khác, nàng và Kỷ Trường An ở bên nhau, cũng có thể không cần rời đi Tống gia.
Lúc vừa mới xuyên qua, Tống Đoàn Viên vốn định hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, cứu Tống gia ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng qua hơn một năm ở chung, Tống Đoàn Viên đối với người Tống gia cũng có tình cảm, mấy đứa trẻ cũng từ sợ nàng, không dám nói lời nào, đến bây giờ cá tính không giống nhau, tuy rằng cũng có ngỗ nghịch, cũng có làm nàng thương tâm, nhưng có lẽ đây chính là nuôi con, có vui mừng, có ưu sầu, càng nhiều vẫn là nóng lòng buồn bực.
Bọn nhỏ trưởng thành cũng không phải thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể là gặp được sự tình liền toàn lực giải quyết, từ trong quá trình được đến giáo huấn, mới có thể đạt được nhân sinh càng tốt hơn!
Tống Đoàn Viên thở dài, không nghĩ tới chính mình rõ ràng là một sinh viên đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, hiện giờ cũng có một bộ lý luận nuôi dạy con!
Tống Phúc Tin đi ra ngoài, nhìn thoáng qua Tống Phúc Quý, thấp giọng nói: "Đại ca, về sau huynh không cần đề cập đến sự tình Kỷ công tử và Song Hỉ, giữa hai người sự tình gì cũng không có, là huynh suy nghĩ nhiều! Nếu việc này truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Song Hỉ cũng không tốt!"
Tống Phúc Quý sửng sốt, hỏi: "Vậy ý của đệ là, Kỷ công tử không phải là người nhà của Tống gia chúng ta?"
Tống Phúc Quý nói, trên mặt một mảnh thất vọng.