Tống Phúc Tin không biết giải thích cùng Tống Phúc Quý như thế nào, chỉ đành nói: "Tóm lại chuyện này huynh cũng đừng nói ra nữa, có phải người nhà của chúng ta hay không, đều dựa vào duyên phận!"
Tống Phúc Quý méo miệng, cũng liền không nói lời nào.
Tống Phúc Tin trở lại phòng, nói với Thu Mâu Mâu việc theo Tống Đoàn Viên trở lại Thiên Thành.
"Phúc Truyền lần này chọc phải phiền toái, sơn tặc chính là tội lớn, làm không tốt sẽ liên luỵ cả gia đình, ý của nương là mọi người trước đừng trở về, chờ sự tình được bình ổn hẵng trở về. Vừa lúc đại tẩu mang theo hai đứa nhỏ, hơn nữa Song Hỉ tính tình lớn, đều cần nàng coi chừng, ta nghĩ, để nàng ở lại đây, cũng có người tâm phúc!" Tống Phúc Tin nói.
Thu Mâu Mâu nói: "Ta gả cho chàng thì chính là người Tống gia, trong tòa nhà kia ta cũng không có gì lưu luyến, chàng yên tâm đi, ta sẽ thành thành thật thật ở Thủ Nhĩ, giúp chàng trông nom gia đình, chờ tin tức tốt của chàng!"
Tống Phúc Tin gật gật đầu, tiến lên ôm Thu Mâu Mâu: "Những ngày kế tiếp liền vất vả cho nàng!"
Thu Mâu Mâu nhẹ nhàng dựa vào trên vai Tống Phúc Tin: "Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho người trong nhà!"
Tống Phúc Tin rũ mắt, nhẹ nhàng hôn ở trên môi Thu Mâu Mâu.
Thu Mâu Mâu ngại ngùng ngẩng đầu đáp lại.
Sáng sớm hôm sau, Vương Ngọc Lan làm bánh rán hành, củ cải viên, còn có gừng muối, chỉ sợ đám người Tống Phúc Quý trên đường không mua được đồ ăn ngon miệng.
Tống Đoàn Viên dặn dò nàng chiếu cố tốt cho trong nhà, Tống Phúc Quý cũng liền vội vàng lên xe, ba người đi về phía Thiên Thành.
Lần trước rời đi Thiên Thành, Tống Đoàn Viên còn tưởng rằng sẽ không trở về, không thể tưởng được mới qua không đến nửa tháng, liền lại về rồi.
Tống Đoàn Viên về tới tòa nhà Tống gia.
Thân mình của Giang Long không tốt, Tống Đoàn Viên liền cho Hoa Hồ và Hoa Cá lưu lại chiếu cố Giang Long. Kỳ thật Tống Đoàn Viên ngay từ đầu cũng tồn chút tư tâm, lần trước rời đi, bọn họ kỳ thật đối với Hoa Hồ còn có chút không tín nhiệm, sợ bị tiết lộ hành tung, hiện giờ trở về thấy Hoa Hồ chiếu cố Giang Long rất khá, hết thảy trong nhà đều gọn gàng ngăn nắp, trong lòng Tống Đoàn Viên cũng đối với Hoa Hồ yên tâm không ít.
"Phu nhân, phu nhân đã trở lại?" Hoa Hồ căn bản là không có cảm nhận được Tống Đoàn Viên không tín nhiệm nàng, bởi vì lúc ấy Tống Đoàn Viên rời đi, cũng chỉ là nói về quê viếng mồ mả cho lão nhân.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, tiến lên nhìn thương thế của Giang Long.
Giang Long đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể đứng dậy, nàng hơi há mồm, muốn nói cái gì, lại không có nói ra, chỉ là nước mắt không nhịn được chảy ra.
Hoa Hồ hoảng sợ, vội nói: "Giang Long tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, phu nhân vừa trở về tỷ đã khóc, làm phu nhân còn tưởng rằng muội không có chiếu cố tốt cho tỷ tỷ!"
Giang Long lau lau đôi mắt nói: "Hoa Hồ muội muội, không phải vấn đề của muội, là ta nhớ phu nhân!"
Tống Đoàn Viên tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nàng, "Ngươi trước dưỡng thương cho tốt, cái gì cũng đừng nghĩ!"
Giang Long thấp giọng nức nở.
Hoa Hồ nhìn thấy vậy, chạy nhanh nhân cơ hội đi ra ngoài, để Tống Đoàn Viên và Giang Long đơn độc nói chuyện.
"Phu nhân, nô tỳ biết phu nhân rời đi là bởi vì khả năng thân phận bị tiết lộ…… Nhưng phu nhân yên tâm, ông ngoại nô tỳ sẽ không bán đứng phu nhân……" Giang Long gấp giọng nói.
"Ta không có trách ông ngoại ngươi, là chính ta sau khi biết thân phận này, muốn rời đi nơi này sống cuộc đời đơn giản mà thôi!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, "Kỳ thật là thân phận của ta liên luỵ Hoàng quốc công và Điền Thất bọn họ!"
Giang Long lắc đầu: "Chúng thần đều là người đã từng chịu ân tình của Thanh hoàng đế và Thanh hoàng hậu, ý nghĩa tồn tại của chúng thần chính là bảo hộ công chúa."