Vương Ngọc Lan nghe Tống Đoàn Viên nói, lại nghĩ tới sự tình nhảy sông lúc trước, trong lòng nàng lập tức tràn ngập áy náy.
Lúc trước, nàng thật sự là bởi vì nghe nương nàng nói xong, hiểu lầm Tống Đoàn Viên, mới làm ra chuyện ngu xuẩn kia, khiến mọi người hiểu lầm mẹ chồng nàng, cũng thương tổn tình cảm giữa nàng và Phúc Quý, hôm nay nếu lại hồ đồ, vậy thật sự không có mặt mũi ở lại Tống gia!
“Nương, nương cũng đừng náo loạn nữa!” Vương Ngọc Lan thấp giọng nói, “Chạy nhanh trở về đi!”
Vương Lý Thị ngẩn ra, giơ tay liền đập cho Vương Ngọc Lan một cái: “Cái đồ bất hiếu, mới ăn cơm Tống gia mấy năm, khuỷu tay đã quẹo ra ngoài đúng không? Hiện giờ ca ca con cũng là tú tài, con là muội muội của tú tài, con sợ Tống gia làm gì?”
Vương Ngọc Lan che lại cánh tay bị đánh, gắt gao nhíu mày, trầm giọng hô: “Nương, đừng náo loạn nữa!”
Trước đó âm thanh của Vương Ngọc Lan còn nhỏ, hiện giờ kêu lên, lại nghẹn đủ sức lực.
Các thôn dân sôi nổi duỗi dài đầu nhìn náo nhiệt.
Vương Vạn Lâm bị Tống Phúc Tin nhục nhã một trận, hỏa khí đang tràn đầy, hắn trầm giọng hô: “Vương Ngọc Lan, muội sinh xong hài tử liền hồ đồ sao? Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của muội, muội lại đối xử với nương như vậy?”
Vương Ngọc Lan không nhịn được cười khổ một tiếng, trước kia nàng ở Tống gia nhận hết ủy khuất, nàng nói với đại ca, với nương, nhưng không ai giúp nàng, bởi vì khi đó đại ca còn muốn đi theo Tống lão tú tài đọc sách, nương hắn còn trông cậy vào Vương Vạn Lâm có thể dính dính vận khí của Tống Phúc Tin, thi đậu tú tài, hiện giờ mẹ chồng nàng trở nên tốt hơn, đối xử tốt với nàng, đối xử tốt với con của nàng, ngay cả nam nhân cũng không đánh nàng nữa, nàng thực quý trọng cuộc sống hiện tại, người nhà mẹ đẻ nàng lại tới cửa!
Vương Ngọc Lan vừa nghe xong nửa ngày, cũng đã hiểu vòng tay kia rốt cuộc là chuyện như thế nào, Tống Đoàn Viên cũng không có chân chính đuổi theo đòi mười lăm lượng bạc kia.
Vương Ngọc Lan ngước mắt, nhìn Vương Vạn Lâm nói: “Ca, muội biết ca và nương là người nhà mẹ đẻ, cho nên muội mới càng khó xử! Sự tình tờ giấy nợ kia, hai người không cần lo lắng, muội sẽ nói cùng mẹ chồng!”
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Vương Ngọc Lan một cái.
Mới đầu nàng còn lo lắng Vương Ngọc Lan hiểu lầm sự tình giấy nợ kia, thật không có nghĩ đến nàng còn nói ra.
“Cái gì gọi là không cần lo? Trên tờ giấy kia ấn dấu tay của ta, vạn nhất lão yêu bà này bẩm báo nha môn, chúng ta làm sao có tiền mà trả, sao, con có thể trả được không?” Vương Lý Thị hung tợn nhìn chằm chằm Vương Ngọc Lan nói.
Vương Ngọc Lan ngước mắt nhìn Vương Lý Thị: “Nương, vậy hiện tại nương gây chuyện tiếp, nương có thể lấy được giấy nợ sao?”
Vương Lý Thị lập tức ngây ngẩn cả người.
Xem tình thế hôm nay, khẳng định là không lấy được.
Vốn tưởng rằng Vương Vạn Lâm được danh hiệu thí sinh tăng cường, có thể phong cảnh đến Tống gia, ai biết vẫn bị Tống Phúc Tin ép tới gắt gao.
“Nương, nương đi về trước đi, chuyện này con sẽ nói cùng mẹ chồng!” Vương Ngọc Lan thấp giọng nói, đẩy Vương Lý Thị và Vương Vạn Lâm ra cửa.
“Vương Ngọc Lan, con thật là sói mắt trắng, con……” Vương Lý Thị còn chưa có nói xong, Vương Ngọc Lan đã đóng cửa lại.
“Vương Ngọc Lan, con mở cửa ra cho ta, con đã là quên mẹ chồng con ức hiếp con như thế nào sao? Tới Đệ nhà ta đâu?” Vương Lý Thị ở bên ngoài hô to.
Vương Ngọc Lan dựa vào cửa, chịu đựng, vành mắt đỏ lên.
Tống Phúc Quý tiến lên, do dự một chút, vươn tay tới cầm tay Vương Ngọc Lan.
Vương Ngọc Lan khi thúc giục mẹ ruột và ca ca ra cửa, còn có chút nghĩ mà sợ, sợ sau này không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, nếu mẹ chồng khôi phục lại bộ dáng trước đây, nam nhân lại đánh nàng, vậy nàng có thể dựa vào ai? Hiện giờ Tống Phúc Quý tiến lên nắm lấy tay nàng, nàng lập tức bình thường trở lại, mặc kệ tương lai như thế nào, nàng việc nào ra việc đó, đứng ở một phương là được!