Chương 101: Kỳ vọng
Chương 101: Kỳ vọngChương 101: Kỳ vọng
"Chịu anh luôn đó, bác sĩ." Tên mập kinh ngạc: "Cái này mà anh cũng đoán được?"
Đặt cốc cà phê xuống, Giang Thành nhìn tên mập hỏi: "Anh nghĩ như thế nào?"
Biểu cảm của tên mập có hơi mất tự nhiên một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường: "Bác sĩ, tôi nhớ trước đây chúng ta có nói qua vấn đề này." Anh ta nhắc nhở: "Khi còn ở trong nhiệm vụ."
"Lúc đó anh nói, vật này hẳn là có liên quan đến việc phá giải nhiệm vụ...
"Tiếp tục." Giang Thành cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: "Tôi đang nghe."
"Nhưng... tôi không hiểu, nếu như trong số bọn họ đã có người nắm được manh mối, tại sao còn đều bị diệt sạch?" Trong mắt tên mập lóe lên một tia nghỉ hoặc: "Độ khó của nhiệm vụ lần này cao quá? Hay là... .... suy đoán của chúng ta đã sai?"
Đối với tên mập mà nói, nhiệm vụ thứ nhất và nhiệm vụ thứ hai hoàn toàn không có gì khác biệt về bản chất, nếu như không có bác sĩ dẫn dắt mình, chỉ sợ có thêm ba cái mạng nữa cũng không đủ dùng.
"Bác sĩ, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy đồng đội của chúng ta lần này không hề tầm thường." Đôi mắt của tên mập nhìn xa xăm, như lạc vào trong ký ức: "Dư Văn, Trương Nhân Nhân, còn còn cái tên..."
Anh ta duỗi hai ngón tay ra, chỉ vào mắt mình, gương mặt tự nhiên giật giật vài cái: "Cái tên Chân Kiến Nhân đó, anh ta... anh ta đến chính mình cũng có thể ra tay được, thật quá tàn nhẫn..."
Giang Thành nghe vậy cũng không lộ ra biểu cảm gì, điều này cũng làm cho tên mập không cách nào phán đoán được tâm tư của hắn.
Trước mặt đối phương, anh ta từng cảm thấy mình là một tờ giấy trắng.
Nhưng nhiệm vụ lần này đã mang đến cho anh ta một hiểu biết mới mẻ đối với Giang Thành, anh ta đã đánh giá quá cao chính mình, nên nói rằng anh ta là một tờ giấy vụn thì đúng hơn.
Anh ta thậm chí còn có một loại ảo giác, cảm thấy chỉ có Giang Thành trong ác mộng mới là con người thật của hắn, còn người trước mặt mình... chỉ là một con rối đội lốt bác sĩ.
Naay lúc tên mân đang euv nahf. Giana Thành naẩng đầu: nhìn về nhía cửa.
Vài giây sau, tên mập nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân giòn giã, là tiếng giày cao gót nhọn hoắt nện xuống nền đá hoa.
"Cộc, cộc, cộc."
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, sau đó là ba tiếng gõ nhịp nhàng.
Người đến không hề bất ngờ.
Thay vào đó, mang theo tất cả sự chân thành và lịch sự.
"Mời vào." Giang Thành nói.
Cửa bị đẩy ra, ánh nắng phản chiếu có phần chói mắt, tên mập ngược chiều ánh sáng nhìn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người.
Dần dần, sau khi hai mắt có thể thích ứng với ánh sáng, tên mập không khỏi sửng sốt.
Từ dưới lên trên, đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Đôi chân không chỉ thon và dài, mà còn trắng đến phát sáng.
Đi trên một đôi giày cao gót màu bạc nạm kim cương, ánh sáng khúc xạ cắt căn phòng không quá tối thành từng mảnh.
"Bác sĩ Giang." Người đến nói, giọng nữ dịu dàng như nước: "Ông chủ của chúng tôi mời anh qua."
Đó là một cô gái ăn mặc như thư ký, khoảng ngoài 20 tuổi.
Áo sơ mi trắng, váy công sở màu đen rất ngắn, đeo một cặp kính gọng đen, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trí tuệ lại không mất đi sự quyến rũ.
Lúc này tên mập cũng phản ứng lại, anh ta đã từng thấy cô gái này, là khi... anh ta nhanh chóng nhớ lại, là khi người anh em Bì Nguyễn đến.
Cô ấy là thư ký của người anh em Bì Nguyễn!
"Cô Lâm." Giang Thành thậm chí còn không đứng dậy, chỉ nhìn cô ta nói: "Tôi nhớ tiệc sinh nhật là ngày mai."
"Ngày mai là chính thức." Cô gái được gọi là cô Lâm khẽ cúi đầu, lịch sự đáp lại: "Hôm nay chỉ chiêu đãi một số vị khách đặc biệt, Bì tổng anh ấy... mời bác sĩ Giang vui lòng đến dự."
Cô gái trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời, một cái cau mày một nu cười nhị" muốn câu mất lĩnh hồn của tên mân: anh †a không khỏi nuết nước bọt, tưởng tượng ra niềm hạnh phúc của người anh em Bì Nguyễn.
Anh ta có hơi hối hận rồi.
Có lẽ... nữ bao thuê tên Lưu Ngưu Mã mà bác sĩ giới thiệu cho lúc trước cũng không tệ, tuy rằng tuổi tác có hơi lớn một chút, bệnh có hơi nặng một chút, nhưng trông cũng có vẻ là người có thể chung sống qua ngày.
"Thực sự xin lỗi, cô Lâm, lát nữa tôi còn có bệnh nhân." Giọng nói của Giang Thành bình tĩnh đến khác lạ, tên mập thậm chí còn nghe ra được sự lãnh đạm và xa lánh trong đó.
Tên mập kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, đây có phải là bác sĩ không, chẳng lẽ nào đã bị quỷ trong nhiệm vụ thay thế rồi?
Nhưng không ngờ tới là, cô Lâm dường như đã đoán được lời Giang Thành, mỉm cười nói: "Bì tổng nói xin lỗi vì đã làm chậm trễ công việc của bác sĩ Giang."
Một giây sau, Giang Thành đứng dậy, cởi chiếc áo khoác nhàu nhĩ ra, lập tức lấy một bộ âu phục mặc vào.
Sau đó, vừa đi vừa thắt cà vạt nói: "Ý tốt của Bì tổng thì không thành vấn đề, nhưng cô Lâm đã đích thân đến đón rồi, tôi thực sự không tìm được lý do gì để từ chối."
Dưới ánh mắt chấn kinh của tên mập, tay trái của Giang Thành rất tự nhiên ôm lấy eo cô Lâm, không biết hắn ghé vào tai cô Lâm thì thầm cái gì, mà khiến tai của cô ấy đỏ bừng.
Hai người sáp lại rất gần, vừa cười vừa nói rời đi.
Tên mập một thân một mình đứng trước cửa, thần sắc phức tạp mắt tiễn một chiếc siêu xe màu lam nhấn ga rời đi, cảm thấy cảnh tượng này hình như đã thấy ở đâu.
Một lúc lâu sau, tên mập đứng trước điện thoại, trên bàn làm việc có đặt một quyển sổ dày cộp lấy từ trên kệ đựng hồ sơ, mở ra.
"Lưu Ngưu Mã, 13042888888..."
"Triệu Quý Cầm, 13886666666..."
"Âu Dương Quý Phương..."
Đôi tay run run bấm số đầu tiên ... Giữa tiếng chờ đợi, niềm háo hức về một cuộc sống mới bừng lên trong lòng. ...
Mặt trời đang lặn.
Chờ sau khi Giang Thành cơm no rượu say trở về, trời đã tối hẳn. một cục u lớn, đầu gục xuống, trông rất đáng thương.
Trong phòng không có mùi thức ăn, sau khi hắn rời đi, thì tên mập cũng không ăn cơm, sườn, hay cá gì đều được xếp ngay ngắn trong tủ lạnh.
Trong phòng cũng chỉ bật một ngọn đèn.
Giang Thành đi tới bật đèn trên bàn, sau đó cởi bộ âu phục thơm phức treo lên móc áo.
Ngay sau đó, hắn như đột nhiên ý thức được điều gì, dừng lại một chút, lập tức cởi bộ vest ra, vo tròn lại, trước tiên tìm một chiếc túi để gói lại, sau đó nhét vào ngăn tủ dưới bàn làm việc.
Sau khi làm tất cả những điều này xong, Giang Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Tên mập không chủ động bắt chuyện, vì vậy Giang Thành đi tới, ngồi xuống bên cạnh tên mập, một lúc sau liếc nhìn bàn làm việc, ý tứ hàm xúc hỏi: "Điện thoại không gọi được?"
Tên mập ủ rũ cũng không quan tâm hắn có kinh ngạc hay không, dù sao thì cuốn bệnh án ghi lại tình trạng của phú bà gì đó, cứ trải ra trên bàn làm việc của Giang Thành như vậy.
Chỉ cần là người bình thường, đều có thể nhìn thấy.
Tên mập cúi đầu, vẫn không nói gì.
Có người gõ cửa, Giang Thành đứng dậy mở cửa, một người đàn ông xách năm, sáu cái túi đóng gói đi vào.
"Anh Giang Thành?" Đối phương nhìn đơn hàng trong tay, xác nhận lại một lần nữa.
"Đúng." Giang Thành vươn tay nhận lấy bao đóng gói, gật đầu nói: "Là tôi."
Tên mập khit khịt mũi, ngửi thấy một mùi thơm tươi mát thoang thoảng, đó là...
Giang Thành cầm lấy túi đóng gói, đem túi đặt lên bàn trước mặt tên mập: "Gọi một ít hải sản." Giang Thành nói: "Anh ăn tạm một miếng đi."