Chương 102: Ghen tị
Chương 102: Ghen tịChương 102: Ghen tị
Mở túi hàng ra, bên trong là một hộp chứa hải sản đã được đóng gói sẵn.
Nhìn sơ qua, có ghẹ, tôm tích, tôm hùm chua cay, còn có một con cua xào lăn cắt khúc...
"Bác sĩ..." Tên mập suýt nữa cảm động muốn khóc. Anh ta cứ cảm giác như việc không có bạn gái bao nuôi thì cũng chẳng quan trọng gì, vì chỉ cần có bác sĩ ở bên cạnh là đủ rồi.
"Còn nóng, ăn đi." Giang Thành vỗ lưng tên mập.
"Cảm ơn bác sĩ!"
Trong các loại thực phẩm, tên mập thích ăn hải sản nhất. Nhưng tiếc thay, giá hải sản tương đối đắt đỏ, nên anh ta không thường xuyên có cơ hội để ăn.
Tên mập bèn chộp lấy một con ghẹ, bẻ "rắc" một cái thành hai phần. Nhìn lớp trứng ghẹ sắp tràn ra ngoài, cảm giác không thoải mái trước đó lập tức tan biến ngay.
Giang Thành quay đầu nhìn về phía cửa, để rồi đột nhiên phát hiện người giao hàng vẫn còn đứng đó.
"Còn gì nữa à?" Giang Thành hỏi.
Người đàn ông mỉm cười, lễ phép đáp: "Anh Giang, anh..." Gã xoa tay,"Anh còn chưa trả tiền mà!"
Sắp sửa đốm miếng ghẹ, tên mập kịp thời dừng mồm.
Giang Thành ngẩn người: "Trả tiền gì?"
"Đương nhiên là tiền hải sản." Người nọ cũng bối rối, nhìn Giang Thành bằng ánh mắt khá kỳ lạ: "Bốn con ghẹ, một con tôm tích, một con tôm hùm, một phần cua tẩm xào lăn, một phần... tổng cộng là 1070 NDT."
Anh ta vừa cầm hoá đơn, vừa chỉ rõ số liệu cho Giang Thành xem.
"Không phải đã thanh toán xong rồi à?" Giang Thành nói: "Chính tôi kêu bọn họ đóng hộp giao đến mà."
"Thật xin lỗi, Anh Giang." Dường như người đàn ông này không tin lời giải thích của Giang Thành cho lắm. Giọng điệu của anh ta trở nên cứng rắn hơn: "Hôm nay là tiệc riêng, mọi nguyên liệu đều đã được đặt trước theo giới hạn cố định, chứ không phải dịch vụ trọn gói. Đây làm sao đóng hộp mà giao tận nhà được?"
Môt aiâv sau: Giana Thành auav naười. aiât lấv on ahe mà tên mân chưa kịp cắn xuống, sau đó mạnh mẽ ép hai phần ghẹ vừa bị tách ra kia vào chung với nhau.
Sau khi trả tất cả nguyên liệu về chỗ cũ, hắn lập tức nhét chúng vào tay người đàn ông nọ.
"Tôi không cần nữa." Hắn ngửa cổ lên, gằn từng tiếng.
Người giao hàng: "22?"
Tên mập: "2???"
Nói xong, trong khi người giao hàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tiễn anh ta ra khỏi nhà.
Từ nhà bếp dần có âm thanh "ào ào" vang lên.
Vừa rửa tay, tên mập vừa nói: "Bác sĩ." Giọng nói của anh ta tựa hồ có chút rối rắm, dường như hơi ngượng ngùng: "Thực ra, tôi có ghẹ để ăn hay không thì cũng chẳng quan trọng, nhưng anh đừng nên làm khó làm dễ người giao hàng kia."
Tên mập mím môi, vẫy tay: "Tôi cũng từng làm shipper giao đồ ăn. Trên thực tế, vất vả lắm đó. Chưa nói đến chuyện dãi nắng dầm mưa, nhỡ xui rủi gặp phải khách hàng vô lý, chẳng những không kiếm được tiền, mà còn phải bồi thường tiền ăn cho họ nữa."
"Con ghẹ vừa rồi..." Anh ta dừng lời, sau đó hạ giọng nói thêm: "Có thể là hai ngày lương của người nhân viên kia."
Giang Thành vẫn ngồi trước máy vi tính; tiếng gõ bàn phím lách cách tô đậm một cảm giác hững hờ. Tên mập thở dài, biết bác sĩ hoàn toàn không nghe mình.
Đây là một người đàn ông làm mọi việc chỉ theo phong cách riêng của bản thân.
Ít khi nhận lời khuyên từ người khác.
Huống chỉ... là từ mình.
Anh ta bèn rửa tay ba lần bằng nước rửa chén, mãi cho đến khi không còn mùi hải sản thì mới dùng khăn lau khô tay và bước ra khỏi nhà bếp.
Không phải tên mập không muốn dùng dung dịch rửa tay, mà nhà Giang Thành không có mấy thứ này. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn dùng nước rửa chén.
Tên mập không rõ lý do thực sự, nhưng khả năng cao là vì rẻ.
"Anh mập!" Giang Thành gỡ tai nghe xuống, nói to lên: "Không cần dùng nước rửa chén, rửa bằng nước sạch đi." "Lát nữa còn phải rửa lại, thật lãng phí..." Sau khi Giang Thành đeo tai nghe vào, tên mập vẫn nghe thấy hắn lầm bầm gì đó.
Khi tên mập vừa nhíu mày, đang tự hỏi Giang Thành nói vậy là sao...
Lại có người gõ cửa.
Tên mập chạy ra mở cửa; kẻ đến vẫn là người anh em ban nãy, nhưng lúc này lại xuất hiện với một nụ cười tươi rói: "Anh Giang Thành có ở nhà không?" Ánh mắt của anh ta lướt qua khỏi tên mập, nhìn thẳng vào trong.
"Anh ta đang trong nhà." Tên mập sửng sốt, trầm giọng hỏi: "Sao vậy, anh trai? Bên chủ quán không cho trả hàng, gây khó dễ..."
"Anh Giang Thành!" Vừa nhìn thấy Giang Thành, gã lập tức kích động hô lên: "Phiền anh ra đây một xíu!"
Tên mập nghỉ hoặc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Thành.
Hắn bèn tháo tai nghe xuống, bước tới một cách bình tĩnh.
Người đàn ông kia lại đưa ra một túi hải sản ban nãy, sau đó sờ soạng khắp người, hệt như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Anh không cần tìm." Giang Thành nói: "Đưa hoá đơn cho tôi. Tôi có bút ở đây."
Người shipper bèn cười nịnh nọt, sau đó đưa hoá đơn ra. Giang Thành nhận lấy hoá đơn, thuần thục ký "rẹt rẹt" tên mình vào đó, cuối cùng là trả lại tờ hoá đơn.
"Xin lỗi nhé, anh Giang." Người shipper cười toe toét đến mang tai: "Tôi chỉ vừa nhận việc shipper của nơi này, thế nên không nhận ra anh, thiệt là ngại quá."
"Không sao cả."
Mãi cho đến khi người đàn ông kia vui vẻ rời đi và tên mập ngồi vào bàn ăn đầy ắp hải sản, anh ta vẫn ôm một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tôi là ai?
Và đây là đâu?
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
"Ăn đi!" Giọng nói của Giang Thành vọng đến. Hắn vẫn ngồi ở bàn làm việc, hững hờ cào phím: "Để nguội là không ngon đâu."
Tên mập bèn cầm con ghẹ lên - chính là con ghẹ không rõ đã gây nên ác nghiệp gì ở kiếp trước, đến nỗi kiếp này bị tách ra, rồi bị ép trở lại, giờ lại bị tách ra - mà trong lòng vẫn còn suy nghĩ miên man.
Anh ta lập tức nhớ đến câu nói của Giang Thành ban nãy: Lát nữa còn "Bác sĩ!" Tên mập kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: "Anh biết anh ta sẽ quay xe, giao ngược đồ ăn về đây à?"
"Với lại, ai trả tiền cho anh vậy? Tại sao anh ta bảo là vì mới đến nên không nhận ra anh? Chẳng lẽ..." Tên mập trừng to mắt, đặt liên tục 3 câu hỏi: "Anh thường xuyên đến mấy nơi như vậy à?"
Chỉ cần ký tên một cái là có thể thanh toán xong một bữa ăn trị giá gần 1000 NDT.
Tuy số tiền này không nhiều, nhưng đối với tên mập thì cũng không phải một khoản tiền nhỏ.
"Đúng vậy." Giang Thành lần này không phớt lờ tên mập. Hắn cúi đầu gõ gì đó vào máy tính, rồi trả lời: "Tôi quen ông chủ khách sạn đó, kể như bạn bè..."
"Bảo sao..."
Tuy ngón tay của tên mập tương đối thô, nhưng bóc tôm rất linh hoạt. Một lúc sau, cả miếng tôm hùm đã được xử xong; tên mập bắt đầu chuyên tâm đấu trí, đấu dũng cùng con tôm.
"Bác sĩ!" Vì ăn cay không nổi, anh ta vừa nhai, vừa bật nắp lon Coca tặng kèm, mơ hồ nói: "Tôi thực ghen tị với anh, toàn quen bạn bè giàu có như thế."
Những lời mà tên mập vừa nói chính là tiếng lòng thực sự của anh ta. Đã trôi dạt trong xã hội nhiều năm nay, thay đổi rất nhiều công việc, anh ta cũng đã từng ước rằng mình trúng phải số đỏ trong một đêm, sau đó là bước chân vào xã hội thượng lưu.
Nhưng khác với một số đông những kẻ khốn khó kia, anh ta cũng không ghét giới giàu sang.
Ngày trước, gã phụ xế lái xe đường dài của anh ta thường cố ý chạy ép những chiếc xe sang chảnh trên đường cao tốc, dùng kích thước của xe lớn để hù dọa những chiếc ô tô xịn sò kia, đồng thời còn chửi bới thậm tệ. Người kia bảo rằng, tiền của đám giàu có này đều đến từ các hoạt động bẩn thỉu, không làm vợ lẽ thì cũng do hãm hại, lừa gạt mà có được...
Nhưng tên mập lại không nghĩ vậy. Anh ta luôn cảm thấy xã hội nàu vẫn còn rất nhiều người tốt.
Những người giàu sang kia, họ giàu là vì họ đã cố gắng nhiều hơn mình.
"Bác sĩ!" Tên mập nhanh nhẹn gắp lấy một con tôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Giang Thành, tò mò hỏi: "Có phải người bạn kia của anh có phải đã vất vả, lao động rất lâu, cuối cùng mới đầu tư được một khách sạn Giang Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp: "Không lâu lắm, ước chừng một đêm mà thôi. Qua ngày hôm sau là người ta đã tặng anh ta căn khách sạn đó. Tôi là người đi làm thủ tục cùng anh ta mà."
"À phải rồi..." Tựa như Giang Thành đột nhiên nhớ tới gì đó, thế là nhìn sang tên mập, nói: "Anh cũng biết người kia đấy thôi, là Bì Nguyễn."
Nghe thế, tên mập mắc nghẹn cả miếng thịt tôm hùm ngay giữa họng.