Chương 112: Phe cánh
Chương 112: Phe cánhChương 112: Phe cánh
Chủ quán nói đến đây thì dừng lại một chút, giống như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt không tự chủ được trở nên sợ hãi, mãi đến khi cầm lấy bát nước do Chu Vinh đưa tới uống mấy ngụm mới bình tĩnh trở lại.
Trần Hiểu Manh ngồi ở trên ghế gỗ, nửa người trên hơi hướng về phía trước, thấp giọng nói: "Cho nên... thôn Tiểu Thạch Giản là bị những người phụ nữ đã chết kia nguyền rủa?"
"Ừm." Chủ quán gật đầu: "Sau khi cảnh sát rời đi không lâu, người dân ở thôn Tiểu Thạch Giản bắt đầu có người mất tích, nhưng khi người mất tích càng ngày càng nhiều, mới có người ý thức được, đó là sự trả thù của những người phụ nữ đã chết."
"Đặc biệt là..." Giọng nói của anh ta đột nhiên trở nên cổ quái, bờ môi run rẩy mấy lần: "Sau khi tìm được thi thể của những người đàn ông đó."
"Thi thể làm sao?" Người lên tiếng là Bôn Phú, anh ta co rúm người lại, đồng tử hơi mở rộng, lộ ra vẻ tò mò và sợ hãi.
"Thi thể... thi thể chết trong tình trạng cực kì thê thảm." Nói đến đây, chủ quán như thể đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, kéo chiếc áo khoác trên người lên, rồi mới tiếp tục: "Nghe nói có người bị khoét cả mắt mũi, còn có người bị bẻ gãy chân tay treo trên cây, da toàn thân bị lột ra một cách hoàn chỉnh, xếp ngay ngắn dưới gốc cây... Nói tóm lại là cực kì thảm."
"Mọi người nói đi, loại chuyện này con người có thể làm được sao?"
Không còn nghi ngờ gì về sự tồn tại của quỷ trong cái gọi là nguyền rủa, ít nhất là đối với nhóm người Giang Thành, các nhiệm vụ mà bọn họ đã trải qua cho đến nay đều liên quan đến các sự kiện linh dị.
"Cót két-"
"Cót két-"
Sau lưng có giọng nói truyền đến, theo âm thanh đó, trong bóng tối có một tia sáng yếu ớt, một người phụ nữ cầm đèn dầu chậm rãi đi xuống cầu thang.
Người phụ nữ có nước da vàng như nghệ, ăn mặc giản dị.
Chu Vinh nhìn thoáng qua đã nhận ra người phụ nữ này, là vợ của chủ quán.
Cầu thang gỗ lâu năm không tu sửa, kêu rên như chết theo bước chân của người phụ nữ.
Chủ quán có vẻ rất sợ vợ, vừa nhìn thấy người phụ nữ thì vội vàng khuyên của tôi, bất luận vì lý do gì cũng đừng dính dáng đến những kẻ đó, và cái thôn đó!"
Anh ta nhìn chằm chằm quần áo của Chu Vinh, mím chặt môi, khi ngẩng đầu lên dùng tốc độ cực nhanh nói: "Tôi có thể nhìn ra, mọi người đều không phải là người bình thường, nhưng chuyện trong thôn cũng không phải chuyện mà mọi người có thể giải quyết. Những năm nay vì để giải quyết lời nguyền này, thôn Tiểu Thạch Giản đã chỉ rất nhiều tiền và thuê những người có năng lực từ khắp nơi trên đất nước đến, nhưng những người đó vào thôn rồi, thì không bao giờ ra nữa."
Nghiến răng, chủ quán dường như đã đưa ra quyết định cho mọi người: "Tối nay mọi người cứ nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa mọi người ra cửa sau rời đi, tiền ăn và tiền ở thì sẽ không thu của mọi người nữa, mọi người hãy đi thật nhanh, đừng bao giờ quay lại nữa."
Có thể thấy, chủ quán là một người rất thật thà chất phác, anh ta không muốn mọi người bị cuốn vào lời nguyền rủa của thôn Tiểu Thạch Giản, rồi chết một cách vô ích.
Nhưng anh ta không hiểu, đến giải quyết lời nguyền chính là nhiệm vụ của nhóm người Giang Thành.
Nếu như lời nguyền không thể được giải trừ trong thời gian quy định, thì những người trước mặt này đều sẽ phải chết.
Tất nhiên, những lời này không thể nói ra với chủ quán.
Nói xong, chủ quán đỡ người phụ nữ rời đi, Giang Thành mơ hồ liếc nhìn phần bụng của người phụ nữ.
Dưới bộ trang phục giản dị, phần bụng của người phụ nữ hơi phình ra, có lẽ là đang mang thai.
Điều này cũng giải thích cho việc tại sao khi nhìn thấy người phụ nữ đi xuống cầu thang, chủ quán lại căng thằng đến như vậy, hóa ra là lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi chủ quán và người phụ nữ rời đi, mọi người ngồi quanh bàn, bắt đầu thảo luận về bước tiếp theo.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không nghe lời chủ quán rời đi, nhưng phải làm gì tiếp theo, dần dần chia ra hai phái.
Mấy người do ông lão Bùi Càn đứng đầu chủ trương bảo thủ hơn một chút, ngày mai bọn họ sẽ chưa đi đến thôn Tiểu Thạch Giản cùng trưởng thôn vội, mà ở lại thị trấn An Bình, tiếp tục tìm hiểu tin tức, chờ khi thời cơ đã chín muồi, rồi đi cũng không muộn.
Nhưng Chu Vinh lại phản đối, anh ta chủ trương ngày mai đến thôn cũng không thể chậm trễ.
Hơn nữa, thị trấn An Bình không phải là địa điểm của nhiệm vụ, khả năng tìm ra manh mối là rất thấp.
Hai bên không ngừng tranh cãi, không bên nào thuyết phục được bên nào.
Cuối cùng, có người đề xuất bỏ phiếu bằng cách giơ tay.
Đề xuất đã được chấp thuận.
Tưởng Trung Nghĩa chậm rãi giơ tay nói: "Tôi ủng hộ ý kiến của lão tiên sinh Bùi Càn, chúng ta... chúng ta nên điều tra rõ ràng mới đi, nếu không liều lĩnh xông vào sẽ... sẽ chết người."
Lời vừa dứt, Vu Mạn ôm ngực cũng cười lạnh: "Tôi đồng ý, ngày mai ai muốn đi thì đi, tôi sẽ ở lại."
Nói xong, cô ta liếc Chu Vinh một cái, rõ ràng là có ý ra oai.
Dù sao thì hai người trước đó đã không hợp nhau rồi.
Đứng về phía Chu Vinh cũng có ba người: Chu Vinh, Trần Hiểu Manh và Lý Lộ.
Lý Lộ nhìn có vẻ yếu đuối, giọng nói thì lí nhí, nhưng đối với việc đi đến thôn Tiểu Thạch Giản thì lại vô cùng kiên quyết.
Điều này cũng khiến một số người khác có cái nhìn khác về cô.
Tiếp theo chỉ còn lại Giang Thành và Bôn Phú chưa bày tỏ ý kiến, thái độ của hai người này cũng quyết định lựa chọn cuối cùng của nhóm này.
Dù sao đều không phải là người mới, đương nhiên hiểu được quy tắc của phim kinh dị, chưa đến thời khắc cuối cùng thì không nên tách ra.
Dưới ánh mắt áp bức của hai bên, Bôn Phú cảm thấy áp lực lớn như núi.
Anh ta hiểu rất rõ ràng về bản thân, mình chỉ là một người đi theo, lần nhiệm vụ trước cũng là bởi vì đã ôm được đúng người mới ngắc ngoải sống sót đến cuối cùng.
Anh ta không đủ khả năng để đắc tội với bất cứ ai trong nhóm.
"Tôi... tôi bỏ phiếu trắng." Anh ta liếc trái nhìn phải một cái, rồi thì thào.
Bùi Càn liếc anh ta một cái, không nói gì, Chu Vinh lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Sau khi Bôn Phú phát hiện ra, cũng không dám nhìn Chu Vinh mà lựa chọn cách trốn tránh. Tiếp theo, chỉ còn lại Giang Thành.
Một phiếu của hắn là vô cùng quan trọng.
Bùi Càn vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm, lên tiếng trước: "Cậu em này," Giọng nói của ông ta không lớn, nhưng lại mang đến một cảm giác rất đáng tin: "Sự lựa chọn mà cậu sắp đưa ra rất có thể sẽ quyết định đến sống chết của nhóm chúng ta, tôi hy vọng cậu hãy thận trọng."
Thấy Bùi Càn lên tiếng, Chu Vinh cũng không chịu kém cạnh: "Anh Doãn," Anh ta nhìn Giang Thành, cấp thiết nói: "Thời gian trong nhiệm vụ trân quý đến mức nào, tôi tin anh nhất định là biết rất rõ, mặc dù tôi làm như vậy có hơi rủi ro một chút, nhưng......."
Giang Thành lơ đãng ngồi trên chiếc ghế gỗ ở giữa, cảm nhận được ánh mắt xoay quanh đó, hắn chậm rãi cầm cốc nước trong tay lên, lại phát hiện chiếc cốc đã trống không, không khỏi cau mày, miệng phát ra một tiếng "chậc".
Thấy vậy, Tưởng Trung Nghĩa lập tức cầm lấy chiếc ấm và rót đầy chiếc cốc trong tay Giang Thành.
Sau khi thỏa mãn uống hết nước trong cốc, Giang Thành nheo mắt lại, hài lòng nhìn Tưởng Trung Nghĩa đang cầm chiếc ấm trước mặt, sau đó chậm rãi nói: "Tôi ủng hộ..."
Khuôn mặt kích động của Tưởng Trung Nghĩa đã ửng hồng.
"Tôi ủng hộ Chu Vinh." Giang Thành nói: "Dù sao thì Tiểu Long Nữ cũng là bạn tốt của Doãn mỗ, chúng tôi..." Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Trần Hiểu Manh.
"Chúng tôi cũng đã từng mập mờ."