Chương 113: Tên mập lợi hại
Chương 113: Tên mập lợi hạiChương 113: Tên mập lợi hại
Mọi người: "2??"
Trần Hiểu Manh ngây ra mấy giây, đồng tử đột nhiên co rút: "Hách Soái, tôi... tôi giết chết anh!"
Khung cảnh đang vô cùng nghiêm túc ban đầu, đột nhiên trở nên hỗn loạn như gà bay chó chạy, nhưng may thay cũng đã được đưa ra được lựa chọn cuối cùng.
Sáng sớm ngày mai, mọi người sẽ đi theo đoàn người trưởng thôn đến đích của chuyến đi này — thôn Tiểu Thạch Giản.
Nếu như đã đưa ra quyết định, mặc dù mấy người Bùi Càn không muốn, nhưng vẫn phải chấp nhận kết quả này, nhiệm vụ ngày hôm nay đã kết thúc.
Đêm đã khuya, việc tiếp theo là nghỉ ngơi thật tốt, để chuẩn bị cho chặng đường dài ngày mai.
Sự gian khổ của việc đi đường núi trong nhiều giờ không phải là thứ mà những người bình thường sống trong thành phố có thể hiểu được, đặc biệt là trong nhóm còn có những người như Bùi Càn hay Bôn Phú.
Những người trong nhiệm vụ không ai biết mình có thể sống sót đến ngày mai hay không, nên những lời hàn huyên không cần thiết cũng được lược bỏ. Bởi vì ý kiến của mình được tiếp thu nên hiển nhiên là tâm tình rất tốt, Chu Vinh bắt đầu giới thiệu cho mọi người nơi ngủ qua đêm.
Theo lời anh ta nói, chủ quán đã mở bốn phòng cho nhóm bọn họ.
Ngoại trừ một phòng ở tầng ba, ba phòng còn lại đều ở tầng hai.
Điểm sinh ra của anh ta cũng là một căn phòng trên tầng hai, 208.
207 và 209 cạnh 208 là phòng của bọn họ, vợ của chủ lữ quán đã giao chìa khóa cho mình, đều ở trên người anh ta.
Nhưng vấn đề bây giờ là bọn họ có tám người, nhưng trong đó lại có năm nam và ba nữ.
Rất hiển nhiên là phải có hai người khác giới ở trong cùng một phòng.
Nhưng...
Ánh mắt của mọi người đều vô thức liếc nhìn Giang Thành và Trần Hiểu Manh.
Giang Thành tỏ ra không quan tâm, nhưng nằm ngoài dự đoán là Trần Hiểu Manh. Thái độ của cô ta khác thường, không hề tỏ ra phản đối, mà nawưđc lai là đầna ý. Nhưng cô ta đã chủ động yêu cầu nói, mình muốn ở căn phòng tầng ba.
Đối với việc này, những người khác thở phào nhẹ nhõm, căn phòng trên tầng 3 vắng vẻ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mặc dù còn chưa đến thôn Tiểu Thạch Giản, nhưng mọi người cũng không khỏi đề cao cảnh giác.
Việc chia phòng kết thúc.
Chu Vinh vẫn ở trong phòng của mình, 208, Tưởng Trung Nghĩa ở cùng với anh ta.
Bôn Phú không có tí lập trường nào ở cùng với Bùi Càn, trong phòng 207.
Hai người phụ nữ còn lại là Lý Lộ và Vu Mạn ở phòng 209.
Giang Thành và Trần Hiểu Manh ở tầng ba, phòng 307.
Ở ngay trên Bôn Phú và Bùi Càn.
Tiện nghỉ trong phòng khá cũ, thậm chí còn có vài vết vá trên ga trải giường, nhưng cũng may là rất sạch sẽ, một chiếc bàn gỗ đổ nát không chút bụi bặm, xem ra ông chủ cũng thường xuyên lau chùi.
Giang Thành vừa vào phòng liền không chút ngại ngùng nhào lên giường, giãy giụa một hồi rồi làm ra một tư thế rất kỳ quái, sau đó quay đầu lại, nháy mắt với Trần Hiểu Manh sa sầm mặt mũi đang đứng phía sau, ngượng ngùng hỏi: "Cô tắm trước hay tôi tắm trước?"
Trần Hiểu Manh như đã đạt được mục đích nên cũng không vội vã, ánh mắt cô ta nhìn Giang Thành như nhìn một người chết vậy, lạnh lùng nói: "Đồ đâu?"
Giang Thành giả vờ kinh ngạc, mở to mắt: "Đồ gì cơ?"
"Đồ mà anh đã lấy cắp của tôi!"
"Tờ báo kia à." Giang Thành như nhớ lại, chép miệng nói: "Nhưng đó không phải là cô tặng cho tôi à? Lúc đó cô thấy tôi đẹp trai, nên thèm muốn thân thể này của tôi, bởi vì lúc đó thời gian gấp gáp, không cho phép chúng ta có thể tiếp xúc sâu hơn, vì vậy cô đã tặng tờ báo đó cho tôi, để làm bằng chứng cho sự ngưỡng mộ của cô đối với tôi..."
Hắn đột nhiên cười ha ha, hưng phấn vỗ giường nói: "Nào đến đây! Cơ hội của cô tới rồi, cơ hội chỉ có một lần thôi đừng bỏ lỡ!"
"Anh là đồ khốn kiếp!"
Trần Hiểu Manh suýt chút nữa bị bộ mặt lưu manh của Giang Thành làm cho tức muốn xỉu, trước đó cô ta đã nhặt được một sợi dây gai ở tầng dưới, chắc là dùng để trói mấy loại súc sinh như lợn hay trâu bò gì đó. Cô ta đã thử nó bằng tay, cảm thấy siết chết Giang Thành chắc là không thành vấn đề.
Không ngờ, cô ta vừa rút dây gai ra, Giang Thành liền chùn bước, nhìn chằm chằm vào dây gai, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, chỉnh đốn lại quần áo, hành động rất có khí chất chính nhân quân tử.
Huống chỉ, trong phòng ánh đèn lờ mờ, Giang Thành lúc này đang lộ ra một nửa khuôn mặt, quả thực rất anh tuấn
"Cô đừng có thô lỗ như vậy." Giang Thành bày ra vẻ đáng thương nói: "Đêm nay đều nghe cô hết được chưa?"
"Đưa tờ báo đây!"
Trần Hiểu Manh hạ giọng, cô ta cũng không muốn làm ầm ï lên, dù sao người ở tầng dưới cũng là người thông minh, nếu biết mình có thứ như vậy trong tay, mọi chuyện chắc chắn sẽ trở nên rắc rối.
Về phần Giang Thành sau khi giao đồ ra, cô ta đương nhiên cũng không chuẩn bị buông tha, nhưng không cần cô ta tự tay động thủ, giết chết đồng đội trong lúc làm nhiệm vụ sẽ gây nên chuyện rất đáng sợ.
Trong lòng cô ta đã có chủ ý, sẽ mượn tay quỷ, giết chết Giang Thành.
Bằng cách này, vừa không kích hoạt cơ chế trả thù trong nhiệm vụ, lại có thể loại bỏ vĩnh viễn cái tên đáng ghét Giang Thành này.
Tên này nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng Trần Hiểu Manh, người từng cùng hắn trải qua một nhiệm vụ, biết rõ rằng người này rất mưu mô, đặc biệt rất giỏi giả heo ăn thịt hổ. Trong nhiệm vụ lần trước nếu không phải là hắn phá rối, thì mình sẽ còn thu được lợi ích lớn hơn.
"Tờ báo tôi đã định trả lại cho cô rồi." Giang Thành rụt người lại, lộ ra vẻ mặt rất đáng thương: "Nhưng hiện tại không có trong tay tôi, bị người ta cướp mất rồi."
"Bị ai cướp mất?" Trần Hiểu Manh hơi nhíu mày.
"Bị một tên mập." Giang Thành lập tức nói: "Chính là tên mập không chết trong nhiệm vụ lần trước, cũng không biết làm thế nào mà anh ta tìm được nhà của tôi, tóm lại là anh ta đã tìm đến, sau đó uy hiếp tôi đưa tờ báo cho anh ta."
Ngừng một giây, Giang Thành như nhớ lại thảm cảnh lúc đó, cả người đều run lên vì sợ hãi: "Tôi không đưa cho anh ta, sau đó anh ta đã đánh cho tôi một trận, đánh rất hung bạo! Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành đưa tờ báo cho anh ta."
Nói xong, Giang Thành nhìn Trần Hiểu Manh, trong mắt tràn đầy quan tâm. hắn mở miêna. trầm diona nhắc nhở: "Lần eau nếu â aăn đưởc anh ta, cô cũng phải cẩn thận, tốt nhất là giết chết luôn, đừng cho anh ta cơ hội phản ứng lại!"
Hắn đột nhiên lớn tiếng nói: "Anh ta cực kì lợi hại!"
Trần Hiểu Manh nghĩ ngợi một chút, không khỏi có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, tên mập đó vừa ngu ngốc vừa ngơ ngơ, đồng thời cũng rất nhát gan, ngoại trừ tài nấu ăn và thuộc tính linh hoạt hiếm có ra thì dường như không có năng lực gì khác.
Anh ta... có thể lợi hại như vậy sao?
Nhưng theo quan sát của cô ta, lúc Giang Thành nói ra những lời này, vẻ mặt rất chân thành, không giống như đang nói dối, hơn nữa... cô cắn cắn môi, trong trí nhớ, người giả heo ăn thịt hổ trong ác mộng còn ít sao?
Quan trọng nhất là, từ nhiệm vụ đầu tiên đến nay mới cách có đúng ba ngày.
Trong nhiệm vụ đầu tiên, cô đã dùng cách của mình xác minh Giang Thành đúng là người mới, cô không tin chỉ trong ba ngày, Giang Thành có thể hiểu được tác dụng và cách sử dụng của tờ báo.
Vì vậy, cô ta phán đoán, những gì Giang Thành nói có khả năng cao là thật.