Chương 117: Cao nhân
Chương 117: Cao nhânChương 117: Cao nhân
Chủ quán giống như đang nói đến phần kích động, đầu khẽ lắc lắc, chỉ trong nháy mắt đó, Chu Vinh đã nhìn thấy người đứng trước mặt ông chủ khách sạn.
Anh ta ngây người ra, sau đó như phải chịu kinh sợ tột độ, cả người đột nhiên lùi lại phía sau.
Cánh tay không kiểm soát được, đã va phải cây nến trên giá cắm nến.
Ngay khoảnh khắc cây nến sắp chạm đất thì có một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đặt cây nến trở lại giá cắm nến.
Giang Thành tóm lấy Chu Vinh, dùng ánh mắt ra hiệu, hai người lặng lẽ lùi lại, đẩy cửa chui vào một căn phòng.
Gần như ngay lúc cửa đóng lại, một loạt tiếng "cót két-" khe khẽ vang lên.
Giống như có một cánh cửa rất nặng bị đẩy ra.
Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ dồn dập, người đó hình như suy nghĩ một lát, rồi đi thằng đến cửa phòng hai người đang trốn.
Tiếng chìa khóa va chạm leng keng vang lên, Chu Vinh giật mình, anh ta không ngờ trong tay chủ quán lại có chìa khóa dự phòng.
Khi tiếng ổ khóa bật mở, cánh cửa cũng bị đẩy ra.
Tiếng bước chân xông vào phòng vang lên, theo sau là tiếng lục lọi tìm kiếm, nhưng mà anh ta sẽ không bắt gặp được đâu, vì hai người Giang Thành đang trốn trong phòng 308, đối diện phòng 307.
Chủ quán tìm kiếm một hồi, dường như không tìm thấy dấu vết có người ở, liền rời đi, quay trở lại bức tường phía trước mật thất, sau một loạt tiếng ma sát, bên ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Tuy nhiên, Giang Thành và Chu Vinh đều rất ăn ý không hề có động tĩnh gì, tiếng thở giữ ở mức nhỏ nhất.
Một phút, hai phút... Cho đến khi sắp hết phút thứ ba, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất rõ ràng, cách hai người cực gần, sau đó tiếng ma sát vang lên, ngoài cửa... trở về yên tĩnh.
Giang Thành và Chu Vinh vẫn không nhúc nhích.
Phải đến năm phút sau, quá trình đó lại lặp lại một lần nữa, hai người mới lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Nhưng thay vì đi xuống tầng dưới để tập hợp cùng đồng đội, thì lại đến góc tầng hai.
"Anh Chu." Giang Thành giả vờ sợ hãi tột độ, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi anh đã nhìn thấy gì vậy?"
Vẻ mặt Chu Vinh so với Giang Thành còn kinh hãi hơn, nhưng anh ta không phải là giả bộ, hô hấp lúc này vẫn còn chưa điều chỉnh được lại.
Vừa rồi anh ta trốn sau cánh cửa phòng 308, qua khe cửa nhìn thấy chủ quán đã thay đổi hoàn toàn so với bộ dạng người tốt ngày hôm qua, khuôn mặt méo mó gớm ghiếc.
Đáng sợ hơn nữa là trên tay anh ta có một con dao sắc bén sáng loáng lạnh lùng.
Nếu như bị phát hiện, kết cục không cần nói cũng biết.
"Mật thất... trong mật thất ngoài chủ quán ra, vẫn còn một người phụ nữ nữa." Như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, sắc mặt Chu Vinh càng ngày càng kém: "Không phải là vợ anh ta, mà là một bà lão, bà... bà ấy đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, một nửa khuôn mặt dường như đã bị nấu chảy, chỉ còn lại một con mắt, mũi và môi... đều mất rồi!"
Đồng tử của Giang Thành từ từ siết lại.
"Anh Doãn." Chu Vinh đột nhiên nắm lấy cổ tay Giang Thành, nói: "Tôi biết anh không phải người bình thường, hẳn là anh cũng có thể thấy được, độ khó của nhiệm vụ lần này khác hẳn với những gì chúng ta từng trải qua trước đây, lần này thậm chí đều không có người mới."
Giang Thành không nói gì, chỉ cho anh ta một cái nhìn rằng mặc dù tôi rất sợ hãi, nhưng vẫn có thể kiên trì nghe anh nói tiếp.
Chu Vinh thì không quan tâm đến điều này, nhanh chóng nói: "Tôi muốn liên thủ với anh, anh Doãn." Anh ta nuốt nước bọt: "Tôi đã thành công vượt qua năm nhiệm vụ, đây là lần thứ sáu."
Anh ta liếc nhìn cầu thang đi lên một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Nhưng nhiệm vụ lần này có lẽ còn khó khăn hơn cả năm nhiệm vụ trước đó của tôi cộng lại, còn chưa vào vực, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, tôi có một loại dự cảm rất xấu."
Không để ý đến việc Chu Vinh đang cảm khái nhiệm vụ đáng sợ như thế nào, cùng với những lời nói nhảm bản thân ưu tú đến mức nào, hắn ngẩng đầu lên, hỏi thẳng: "Vực mà anh nói là có ý gì?"
Lời này vừa nói ra, Chu Vinh không khỏi sửng sốt, ánh mắt anh ta nhìn Giang Thành dần dần thay đổi, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, lại trở về dáng vẻ trước đó. "Chính là phạm vi mà quỷ có thể hành động, hoặc can thiệp vào." Anh ta giải thích.
"Vậy ý của anh là thị trấn An Bình không nằm trong phạm vi quỷ có thể đến, hoặc có thể can thiệp?" Giang Thành hỏi ngược lại.
Chu Vinh gật đầu: "Theo phán đoán của tôi thì chắc là như vậy."
Giang Thành không đi sâu vào nghiên cứu phương pháp phán đoán của anh ta là gì, thứ nhất là vì thời gian cấp bách, nếu còn chậm trễ thì người ở tầng dưới sẽ nhận ra dị thường.
Thứ hai là không cần thiết, bởi vì đây là điểm mù nhận thức của bản thân, nên cho dù Chu Vinh có giải thích thế nào, thì mình cũng không có cách nào để xác nhận thật giả.
Thà rằng không hỏi, như vậy sẽ thể hiện được sự thâm sâu khó lường của mình.
Hắn nhìn Chu Vinh bằng ánh mắt kỳ quái có ý là, tôi sẽ không nói gì, nhưng tốt nhất anh hãy suy nghĩ cho kỹ, sau đó không đồng ý đề nghị hợp tác của Chu Vinh, nhưng cũng không từ chối.
"Xuống dưới thôi." Hắn nói một cách rất tự nhiên.
Hai người đi xuống tầng không nhắc đến nửa chữ về chuyện xảy ra vừa rồi, chỉ nói không tìm được chủ quán.
"Vậy hai người ở trên tầng làm gì mà lâu thế?" Người lên tiếng là Trần Hiểu Manh, cô ta hằn học nhìn Giang Thành, hận không thể xông lên cắn chết hắn.
"Chẳng lẽ hai người các anh. . ."
Sắc mặt Trần Hiểu Manh trở nên quái dị, để tạt nước bẩn vào người Giang Thành, cô ta sẽ làm đủ mọi cách, kể cả không ngần ngại ảnh hưởng đến Chu Vinh vô tội.
Bôn Phú nghe đến đây, anh ta nhìn Giang Thành với ánh mắt rực lửa hơn.
"Long Nhi." Giang Thành thâm tình nhìn Trần Hiểu Manh, ưỡn ẹo nói: "Em đang nói cái gì vậy? Tối hôm qua anh đã gắng gượng... như thế nào, chẳng lẽ em còn không biết sao."
Nghe vậy, mặt Trần Hiểu Manh sa sầm xuống, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
"Các vị cao nhân!"
Trưởng thôn đứng ngoài cửa lữ quán, háo hức nhìn chằm chằm những vị cứu tỉnh này, khó khăn lắm mới ngóng được hai người đi xuống, thì lại về thôn, điều này khiến ông ta rất sốt ruột.
Khi mọi người đều nhìn về ông ta, ông ta dùng vài chiếc răng cửa còn sót lại cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể: "Cũng không còn sớm nữa, đường núi gồ ghề khó đi, chúng ta vẫn nên..."
"Được." Giang Thành gật đầu: "Chúng ta xuất phát thôi."
Nghe vậy, trưởng thôn và thôn dân đều vui mừng khôn xiết.
Trên đường đi theo bọn họ, Bùi Càn sánh vai đi với trưởng thôn, hai người thỉnh thoảng trao đổi quan điểm về phong tục địa phương, trong khi Giang Thành ở bên cạnh bọn họ nheo mắt lắng nghe.
Trần Hiểu Manh bắt đầu lên kế hoạch tìm cơ hội ở một mình siết cổ giết chết Giang Thành, nhưng Giang Thành như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, thỉnh thoảng đi vệ sinh cũng phải kéo ai đó đi cùng.
Có điều có vẻ hắn cũng không kén chọn việc ai đi cùng mình, lần gần đây nhất vậy mà còn kéo cả Vu Mạn.
Phải mất khoảng 15 phút hai người mới quay lại.
"Nói cách khác, thôn nằm trong khe hở giữa hai ngọn núi." Bùi Càn dường như nghĩ đến điều gì đó, nhìn trưởng thôn như xác nhận.
"Đúng vậy, cao nhân, là như thế." Trưởng thôn vô cùng kính trọng Bùi Càn, mở miệng là cao nhân này cao nhân nọ, đồng thời còn bảo người dùng ô giấy che nắng cho Bùi Càn.
Giang Thành liếc xéo ông ta một cái, đột nhiên kêu to: "Tôi cũng nóng, tôi cũng muốn một anh trai che ô cho tôi!"
Trưởng thôn ngây ra, sau đó nhìn về phía Giang Thành giải thích nói: "Vị tiểu huynh đệ này. . ."
Nhưng không ngờ là———
"Ông đang nói với ai đấy?!" Giang Thành nhéo eo, trợn mắt nói: "Dựa vào đâu ông ấy là cao nhân, tôi lại là tiểu huynh đệ?"
"Tôi cũng là một cao nhân đấy!"