Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 118 - Chương 118: Vào Thôn

Chương 118: Vào thôn Chương 118: Vào thônChương 118: Vào thôn

Trưởng thôn không còn cách nào khác, lại không dám đắc tội với Giang Thành, đành phải nháy mắt, để nam da đen đang cầm ô cho mình đi che ô cho Giang Thành. Mãi cho đến khi đã được đứng dưới bóng râm mát rồi, Giang Thành mới lộ ra biểu hiện hài lòng.

"Cô Vu!" Giang Thành nhiệt tình mời Vu Mạn đi ô cùng, hai người sóng vai nhau cùng đi.

Có lẽ là vì hai người có nghề nghiệp giống nhau, như thể có vô số chủ đề nói không hết, Giang Thành thỉnh thoảng ghé vào tai đối phương thì thẩm to nhỏ gì đó, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ửng đỏ, không nhịn được cười không ngớt.

Sau đó hai người cùng nhau quay đầu lại, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trần Hiểu Manh, sau đó lại là một cái nhíu mày trao đổi có thể hiểu ý chẳng thể dùng lời.

Trần Hiểu Manh thấy bản mặt của Giang Thành là thấy phiền, dứt khoát quay đầu đi, làm như không thấy.

Đường núi khó đi hơn tưởng tượng, nói là hành trình mấy tiếng đồng hồ, nhưng đoàn người vừa đi vừa dừng lại, mãi cho đến khi trời đã tối mịt mới nhìn thấy một cái thôn.

Trưởng thôn chống gậy đứng bên tảng đá núi, nhìn thôn với ánh mắt xúc động.

Mọi người lần lượt đều đứng yên.

Sơn thôn bao phủ bởi tà dương có một sức quyến rũ đặc biệt, ánh chiều tà tỏa sáng như được mạ một lớp sơn thần thánh, những ngôi nhà màu trắng và ngói đen được xếp lớp rõ ràng.

Thỉnh thoảng, khói nấu ăn bốc lên từ mái nhà, giống như một con rắn dài bay về phía sâu trong rừng.

Nó giống như một bức tranh Trung Quốc đổ bóng trên một tờ giấy Tuyên Thành.

Cho dù là đang ở trong nhiệm vụ, Bùi Càn xuất thân là một nhà hội họa, vẫn vô cùng tán thưởng phong cảnh của thôn Tiểu Thạch Giản, những lời ông ta nói ra hoàn toàn đều xuất phát từ trái tim.

Lội qua một con suối trong vắt đến mắt cá chân, dưới chân xuất hiện một phiến đá xanh, nhìn về phía trước là một con đường đá xanh ngoằn ngoèo uốn lượn vào thôn.

Thân yóm không lớn khoảng môt trăm hô øia đình. Sau khi trưởng thôn đã đuổi những thôn dân đi theo về, chỉ còn lại nhóm người Giang Thành, và nam da đen.

Nhóm người đầu tiên đi tới một viện lạc, nói là viện lạc, nhưng thực ra chỉ là mấy ngôi nhà thấp mái ngói, bên ngoài có hàng rào bao quanh, tạo thành hình dạng của viện.

Trời đã sắp tối, trưởng thôn đi vào trước, dường như là để sắp xếp nơi ở qua đêm cho mọi người.

Mọi người cũng không tùy tiện tiến vào, mà đợi ở ngoài viện. Giang Thành tò mò nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng ở mấy cái thùng rác lớn đặt ở trong viện.

Thùng rác được đặt cạnh hàng rào, bên trong có những củ khoai lang khổng lồ.

Khoai lang còn rất tươi, bên trên vẫn còn đất ẩm, như thể vừa mới được đào lên khỏi mặt đất.

Chờ một lúc, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng tranh cãi xen lẫn tiếng địa phương, một lúc sau, trưởng thôn vẻ mặt u ám, ảo não đi ra.

Cánh cửa trong viện mở hé một nửa, sau cánh cửa hiện ra một khuôn mặt phụ nữ.

Chu Vinh nhìn thấy người phụ nữ đang cầm một cây gậy gỗ với một đầu trước bị cháy đen, vẻ mặt cực kì lãnh đạm.

Sau khi nhìn thấy đám người Giang Thành, sắc mặt trưởng thôn càng ngại ngùng hơn. Ông ta há miệng ngưng lại một chút, nhưng cũng không thể không lên tiếng giải thích: "Nhà này nam nhân đi vắng, nên không tiện cho lắm, chúng ta... chúng ta đi tới nhà tiếp theo xem thử."

Kết quả nhà tiếp theo cũng như vậy, chỉ là thay đổi cách nói.

Cuối cùng, trưởng thôn đành phải dẫn bọn họ đến một viện lạc tương đối hẻo lánh, lần này thì đúng là một viện lạc thật, kiến trúc so với hai căn nhà nhìn thấy trước đó không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Chỉ là có hơi đổ nát, sau khi cửa gỗ được đẩy ra, bản lề cũ kĩ phát ra tiếng ồn chói tai.

Trong viện tổng có ba gian phòng, một gian lớn tương đối lộng lẫy đứng một mình ở phía tây, cửa lớn đóng kín, phía trên treo một chiếc khóa lỗ đồng cổ màu đen.

Trưởng thôn dẫn bọn họ vào một gian trong hai gian nhỏ hơn ở phía đông.

Bên trong tương đối sạch sẽ, bước vào cửa là một đại sảnh nhỏ rộng không rõ.

Nhìn vào trong lò, bên trong có tàn tro đã tắt từ lâu.

Trưởng thôn hình như rất quen thuộc với nơi này, ông ta đi tìm than củi trong giỏ tre cạnh tường, sau đó nam da đen từ ngoài cửa bước vào, trong tay cầm một bó củi không biết lấy ở đâu ra.

Dưới sự phối hợp của hai người, chẳng mấy chốc, ngọn lửa bắt đầu cháy lên kêu lách tách.

Mọi người ngồi quanh bếp lò giơ tay hơ lửa, hơi ấm dần xua tan cái lạnh, cảm giác mệt mỏi dọc đường cũng vơi đi rất nhiều.

Người đàn ông đi theo đến rất ít nói, ánh mắt cũng vô cùng đờ dẫn, chờ sau khi ngọn lửa đã ổn định, anh ta lại ôm củi và than củi đến gian nhỏ bên cạnh, lửa trong gian phòng nhỏ đó cũng được đốt lên.

Trưởng thôn xin lỗi nói: "Hôm nay mọi người ở tạm đây một đêm." Ông ta chỉ vào hai bên trái phải của gian nhà này: "Hai bên này đều là phòng ngủ, đều có giường lò, mọi người có thể ở gian này bốn người, hai người ở mặt này, còn hai người ở mặt bên kia, rồi gian phòng kia cũng ở bốn người như thế."

"Không cần phiền phức đến thế." Người lên tiếng là Bùi Càn, ông ta ngồi đó trông rất có khí thế, nhìn về phía trưởng thôn và nói: "Chúng tôi đều ở gian này là được rồi."

Trưởng thôn dường như không ngờ ông ta sẽ nói như vậy, vì thế ngưng vài giây, sau đó lúng túng cười nói: "Không sao, đều là cao nhân ông...

Nói đến đây, trưởng thôn như đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền đổi miệng nói: "Đầu là ý của... các cao nhân."

Giang Thành liếc ông ta một cái, ậm ừ nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Trưởng thôn liếm môi, hồi hộp như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.

"Bây giờ có thể nói các ông đã gặp phải chuyện gì được rồi." Vu Mạn ngồi đó nhóm lửa, ngón tay mảnh khảnh, ánh lửa phản chiếu gương mặt cô ta càng quyến rũ hơn, cô ta mỉm cười nói: "Xa như vậy mời chúng tôi đến đây, không phải là để du sơn ngoạn thủy chứ."

Nhóm người đều ngầm hiểu không tiết lộ câu chuyện do chủ quán kể lại, trong ác mộng không có ai đáng tin cậy, bất luận là NPC, hay đồng đội.

Nghe Vu Mạn nói, trưởng thôn không khỏi nuốt nước bọt, sau khi nhìn thấy nam da đen đã quay lại, ông ta đứng dậy, đóng cửa phòng, sau đó tìm mêt thanh aễ cắm vào làm chết ca. Mọi chuyện xong xuôi, trưởng thôn lại ngồi xuống, lúc này mọi người mới chú ý tới sắc mặt của ông ta đã thay đổi, đó là một cảm xúc phức tạp có xen lẫn sợ hãi, bất lực, hối hận.

Ông ta ngẩng đầu lên, dùng một giọng điệu rất kỳ quái hỏi: "Mọi người... có tin là có quỷ không?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy thật bất lực, chỉ muốn bỏ qua ngay lập tức phần mở đầu nhàm chán của bộ phim kinh dị hạng ba này, điều mọi người muốn nghe chính là câu chuyện! Sự cố đã xảy ra thật!

Nhưng bọn họ lại không dám đẩy nhanh tiến độ cốt truyện sợ bỏ sót điều gì, vì thế Chu Vinh chỉ đành gật đầu, nói lấy lệ: "Tôi tin, ngẩng đầu ba thước có thần linh."

"Nhưng tôi đang nói đến... quỷ! Không phải thần linh." Trưởng thôn nuốt nước bọt, nhỏ giọng miêu tả: "Là lệ quỷ vô cùng khủng khiếp, có thể giết người."

Nói đến đây, không biết là do nhiệt độ đột ngột giảm xuống hay sao mà ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh.

Cơn ớn lạnh đột ngột ập đến, vừa khó hiểu lại vừa quỷ dị, thậm chí còn ảnh hưởng đến lửa than trong lò, dưới sự chú ý của mọi người đã tối đi rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment