Chương 145: Âm mưu
Chương 145: Âm mưuChương 145: Âm mưu
"Đại phu trong thôn đã đến khám cho chị ấy rồi." Người đàn ông nói: "Không có gì nghiêm trọng cả, trước khi đại phu đi có đặc biệt dặn dò mẹ Hồng Nương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
"Vậy à." Giang Thành nhìn cánh cửa đã đóng lại, có chút tiếc nuối gật đầu,"Vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa."
"Cao nhân đi thong thả."...
Trên đường trở về, Trần Hiểu Manh thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Thành, nhưng đối phương lại giống như một vị lão thần, không thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
"Người đàn ông đó có vấn đề." Trần Hiểu Manh nói: "Hồng Hồng hình như rất sợ anh ta, hơn nữa cô bé cũng không thể nói ra những câu như nam nữ thụ thụ bất thân, là người đàn ông đã dạy cho cô bé."
Giang Thành nheo mắt che đi ánh hoàng hôn đang ập đến, thản nhiên đáp: "Đương nhiên là có vấn đề, nếu không tại sao lại chọn lúc này ra ngoài dọn dẹp ruộng rau, rất hiển nhiên là nhìn thấy chúng ta tới, sau đó mới vội vã ra ngoài."
Mặt trời sắp lặn, màn đêm đang đến gần, đêm tối chắc chắn là ác mộng đối với thôn dân, nhưng người đàn ông này lại lựa chọn lúc này ra ngoài dọn dẹp ruộng rau, khó mà không khiến người ta nghi ngờ.
Trần Hiểu Manh nói thêm: "Nhìn bộ dạng của anh ta thì có vẻ không phải đến đây làm việc đồng áng, đôi giày da anh ta đang đi còn khá mới."
Một người đàn ông lạ lẫm, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, nhưng lại nói là đến nhà Hồng Hồng để giúp làm việc đồng áng...
Nghĩ tới đây, hai người đều không nói chuyện nữa, nếu như bọn họ đều đã nhìn thấu sự ngụy trang của người đàn ông này, bước tiếp theo chính là phán đoán mục đích của anh ta.
Điểm này cũng rất đơn giản, làm việc là giả, giám sát mới là thật.
Mục đích thực sự của người đàn ông này là ngăn cản bọn họ tiếp xúc với gia đình Hồng Hồng, cũng như ngăn cản bọn họ lấy được một số thông tin nào đó.
Rất có khả năng là do đám người trưởng thôn sắp xếp.
Khả năng cao là việc ba người Trần Hiểu Manh đi vào trong thôn nghe ngóng đã khơi dậy sự cảnh giác của bọn họ.
Dọc đường đi, mặc dù một số ngôi nhà gần đó thoạt nhìn có vẻ thấp tất cả đều có người ở.
Nhưng chưa từng thấy người nào ra ngoài đi lại.
Trần Hiểu Manh dừng một chút, sau đó hạ giọng hỏi: "Anh có từng nghĩ tới..."
"Đã từng nghĩ tới." Giang Thành ngắt lời.
"Anh biết tôi muốn hỏi cái gì?" Trần Hiểu Manh kinh ngạc hỏi.
Không dừng chân, Giang Thành tùy ý đáp: "Cô nghĩ không ra nếu như quỷ giết người với tốc độ này, thì 20 năm qua đi rồi, tại sao trong thôn vẫn còn có nhiều đàn ông như vậy?"
Đôi mắt của Trần Hiểu Manh mở to.
"Nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi." Giang Thành nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái: "Phải không?"
Trần Hiểu Manh hít sâu một hơi, không biết là bởi vì Giang Thành, hay là bởi vì cái thôn này, sau đó chậm rãi nói: "Là trưởng thôn bọn họ."
Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm về phía tòa nhà bỏ hoang của nhà họ Tiền, rõ ràng là cao hơn những ngôi nhà khác một khoảng, giọng điệu đầy suy tư: "Trưởng thôn mời chúng ta đến ở trong khu nhà họ Tiền vì mục tiêu của quỷ là người nhà họ Tiền, mà khi chúng ta ở đây, quỷ sẽ coi chúng ta là người nhà họ Tiền và giết chết, những người khác trong thôn tạm thời sẽ được an toàn."
"Đây cũng chính là bí mật mà thôn trang cổ trong vùng núi sâu này có thể tiếp tục tồn tại. Tôi nghĩ cứ cách một thời gian, sẽ có một số người đến từ bên ngoài được mời vào thôn Tiểu Thạch Giản với đủ các lý do khác nhau, sau đó sống trong đại viện nhà họ Tiền, cuối cùng bỏ mạng ở đó."
Thông tin mà bọn họ thu thập được từ thị trấn An Bình cũng đã xác minh cho điểm này.
Thỉnh thoảng, có người đến từ bên ngoài biến mất sau khi đến thôn Tiểu Thạch Giản, hơn nữa người phụ nữ xông vào lữ quán An Bình để tìm chồng ăn mặc cũng khác với những người xung quanh, chỉ sợ cũng có thể là người bên ngoài bị lừa vào trong thôn.
Còn chồng của người phụ nữ đó đã chết trong tay của quỷ rồi.
Điều này cũng giải thích cho việc tại sao người dân ở thị trấn An Bình lại bài xích người dân ở thôn Tiểu Thạch Giản như vậy.
Đúng như ông lão chăn nuôi ở rìa thị trấn đã nói, đừng liên quan dính dáng gì đến người dân trong thôn này, bọn họ... tượng trưng cho sự xui xẻo. Hắn không bài xích người xấu, bởi vì cái xấu của người xấu thường luôn có lý do, nhưng hắn ghét những kẻ ngốc, bởi vì ngu ngốc thì không có lý do, bọn họ... chỉ là ngu ngốc mà thôi.
Cũng may Trần Hiểu Manh không hề ngu ngốc, cô ta còn tốt hơn nhiều so với hai tên ngốc Bùi Càn và Chu Vinh tự cho mình là đúng, đây cũng là lý do Giang Thành tìm đến cô.
Trong ác mộng, cả người tốt lẫn người xấu đều không nhất thiết phải chết, chỉ có kẻ ngu ngốc mới chết.
"Anh biết đường ra khỏi đây không?" Trần Hiểu Manh nhướng mày hỏi.
"Không biết."
"Hiếm thấy." Trần Hiểu Manh bỗng nhiên mỉm cười: "Cũng may tôi biết."
"Cô định rời đi bây giờ á?"
"Nếu không thì sao? Chờ trưởng thôn lật mặt với chúng ta à?" Trần Hiểu Manh nhún nhún vai, sau đó lấy trái cây ra, thờ ơ cắn một miếng nhỏ.
Trái cây nhìn qua không lớn, nhưng lại rất mọng nước, Giang Thành đã đói bụng, cổ họng không nhịn được cuộn lên cuộn xuống: "Muốn đi thì cũng phải buổi tối đi, tôi muốn đến nhà Hồng Hồng xem một chút."
"Tùy anh." Trần Hiểu Manh tiện tay ném cái hạt đi.
Sau khi trở lại đại viện, trời đã tối hẳn, may thay đống lửa than trong phòng vẫn đang cháy, trong phòng trống rỗng không có một ai.
Lý Lộ và Vu Mạn vẫn chưa trở về.
"Bọn họ đâu rồi?" Trần Hiểu Manh hỏi.
"Cô nhìn tôi làm gì?" Giang Thành hừ một tiếng: "Buổi sáng có phải là tôi ra ngoài với bọn họ đâu."
Đã muộn như này còn chưa về, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Chỉ là không rõ bọn họ gặp phải quỷ, hay là bọn họ cũng đã nhìn thấu âm mưu của đám người trưởng thôn, sau đó bị đối phương phát hiện, cuối cùng bị khống chế hoặc đã bị giết rồi.
Giang Thành trước đó đã nghĩ đến sự cân bằng của nhiệm vụ, theo những manh mối hiện có, quỷ trong nhiệm vụ này không giết phụ nữ, nhưng điều này không có nghĩa là người chơi nữ có thể ngồi yên và thư giãn trong nhiệm vụ này.
Theo sự hiểu biết của Giang Thành, ác mộng mặc dù trông có vẻ vô cùng quỷ dị, nhưng thực ra đều được vận hành bởi một bộ cơ chế tỉ mỉ và nhức tan. mỗi naười chơi đưữc kết hơn đều eá vác suất eếng eót nhi? nhau khi bắt đầu nhiệm vụ.
Có thể quỷ có chút thân thiện với phụ nữ hơn, nhưng theo quy tắc công bằng, loại thân thiện này sẽ bị ác ý của một bộ phận khác bù đắp.
Hắn gần như có thể tưởng tượng được hậu quả của việc hai cô gái trẻ xinh đẹp bị lạc một mình trong thôn trang này.
Bọn họ chắc là sẽ không chết, mà sống không bằng chết.
Trần Hiểu Manh cũng ý thức được điểm này, cùng là phụ nữ, sắc mặt của cô ta trầm xuống: "Buổi tối khi đến nhà Hồng Hồng, chú ý một chút động tĩnh xung quanh, nếu như có thể cứu bọn họ, chỉ phí thử sai tại lữ quán An Bình của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều."
"Tsk." Giang Thành mặt không biểu cảm nhìn cô ta.
Trần Hiểu Manh không quan tâm đến sự sống chết của Lý Lộ và Vu Mạn, cô ta chỉ là từ tận đáy lòng bài xích hành vi này của thôn dân, cô ta lựa chọn tìm cơ hội cứu bọn họ chẳng qua cũng là để vắt kiệt giá trị còn lại của họ, lợi dụng họ để giúp mình.
Lý trí cao hơn tình cảm, đây là một người phụ nữ biết điều gì là quan trọng, Giang Thành rất hài lòng với cô ta.
Ngược lại, Giang Thành chợt nghĩ đến tên mập không biết phấn đấu ở nhà, và... món sườn heo hầm bắp cải hấp dẫn không thể cưỡng lại được của anh ta.