Chương 146: Thật kích thích
Chương 146: Thật kích thíchChương 146: Thật kích thích
"Gululu..."
Chiếc bụng của Giang Thành không chịu nổi kêu lên, khiến cơn đói mà Trần Hiểu Manh khó khăn lắm mới kìm nén được cũng đánh thức, cả một ngày bọn họ chưa ăn gì ngoài một ít cháo vào buổi sáng.
Đám người trưởng thôn dường như đã bỏ quên bọn họ, dù sao thì cũng chỉ là những công cụ để chặn ngòi súng, chứ chẳng phải cao nhân gì.
Thật không đáng để lãng phí thức ăn cho bọn họ.
Ngay lúc Trần Hiểu Manh chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, chờ đến buổi tối sẽ hành động, thì thấy Giang Thành đi tới chỗ ngủ của mình, sau đó mò mẫm dưới chăn mấy cái, trong tay liền xuất hiện hai củ khoai lang cực lớn.
Đôi mắt của Trần Hiểu Manh mở to vì kinh ngạc.
"Cũng may mà lần trước tôi đã giấu được hai củ." Giang Thành một tay cầm một củ khoai lang, hài lòng nói.
Cẩn thận đặt củ khoai lang bên cạnh bếp lò, Giang Thành bỏ thêm mấy cục than vào, sau đó nheo mắt lại bên bếp sưởi ấm.
Trần Hiểu Manh nuốt nước miếng, rồi cũng đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống.
Hai người đều không lo lắng việc thôn dân sẽ đột kích.
Bây giờ trời đã tối, bọn họ trốn đi còn chẳng được, hơn nữa đừng quên, nơi đây còn là đại viện nhà họ Tiền, quỷ không biết đã giết chết bao nhiêu người ở đây.
Bếp lửa rất nóng, chỉ một lúc sau, khoai lang đã được nướng ngoài cháy trong mềm.
Trần Hiểu Manh cũng không cần Giang Thành phải nói, dùng một mảnh vải quấn vào tay, sau đó chọn ra củ khoai lang trông có vẻ ngon hơn, Giang Thành đã chậm hơn một bước.
Hai người hiển nhiên là đã rất đói rồi, Trần Hiểu Manh dù sao cũng tiết chế hơn một chút, ăn phần vỏ khoai rất sạch sẽ, trong khi Giang Thành thậm chí ăn luôn cả vỏ khoai.
Ăn xong cái trong tay mình, lại nhìn chằm chằm nửa nhỏ củ khoai lang trong tay Trần Hiểu Manh.
Khi phát hiện ra cô ta nhét hết số khoai lang còn lại vào miệng, vừa phồng má nhai vừa nhìn Giang Thành với thái độ đắc thắng, như muốn nói rằng bây giờ anh đã hết hi vọng. Cũng may lần trước đám người trưởng thôn để lại một nửa vò nước, nếu không bọn họ còn phải lo đến chuyện khát nước nữa.
"Lúc nào bắt đầu?"
Trần Hiểu Manh ăn no uống đủ dựa vào tường, cảm thấy ngay cả bản mặt của Giang Thành cũng không còn đáng ghét đến như thế nữa.
"Chờ thêm chút nữa, chờ mọi người trong thôn đều ngủ say hết." Giang Thành dùng thanh gỗ chọc vào đống lửa than trong bếp để nới lỏng bên trong, giúp cho quá trình đốt cháy được tốt hơn.
Ở thời đại này còn không có điện thoại di động, chứ đừng nói đến Internet, cuộc sống về đêm cằn cỗi nằm ngoài sức tưởng tượng của con người hiện đại, cho nên ban đêm sau khi trằn trọc đủ thứ trên giường rồi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ.
Bầu trời đen như một cái nồi sắt úp ngược trên mặt đất, nhìn lâu rồi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Thôn trang dưới màn đêm tĩnh lặng như đã chết vậy.
Bọn họ đã ở trong thôn lâu như vậy, vậy mà chưa bao giờ nghe thấy tiếng gà gáy hay tiếng chó sủa.
Trong thôn cổ ở núi sâu có tên Tiểu Thạch Giản này, dường như chỉ có một đám người sống trong nỗi sợ hãi mỗi ngày, nán lại đến hơi thở cuối cùng.
Ước đoán đã gần đến giờ, Giang Thành đánh thức Trần Hiểu Manh không biết là đang giả vờ ngủ hay đã ngủ thật dậy, hai người kiểm tra đồ đạc bên người rồi đẩy cửa ra.
Rời khỏi đại viện nhà họ Tiền, hai người đi dọc theo con đường lúc chiều đã đến, lặng lẽ xuất hiện bên ngoài ngôi viện nhà Hồng Hồng.
Cả đoạn đường đi bọn họ đều vô cùng cẩn thận, không hề kinh động đến bất kì người nào, cũng không gây ra âm thanh gì.
Trần Hiểu Manh dường như có kinh nghiệm theo dõi và chống theo dõi, khi đã đến bên ngoài viện nhà Hồng Hồng, cô nghiêm túc gật đầu với Giang Thành, không có ai theo dõi.
Cửa viện làm bằng gỗ, bề mặt rất thô, dù đóng hay mở cũng sẽ phát ra âm thanh ma sát, thế là hai người quyết định vượt tường vào.
Nói là tường viện nhưng thực ra là một dãy hàng rào thấp.
Trần Hiểu Manh chạy lấy đà, tay bám vào hàng rào nhảy một phát qua, thân hình biến mất trong không trung, rất gọn gàng, khi tiếp đất gần như không có âm thanh. một chỗ hàng rào bị hỏng, sau đó vặn vẹo từ bên này sang bên kia với khuôn mặt gần như chạm đất.
Nhưng khi hắn phát hiện ra Trần Hiểu Manh đang nhìn mình, lập tức như trở thành một người khác, đứng dậy vỗ vỗ vết bẩn trên người, giả vờ duỗi thẳng eo, tựa như cũng vừa mới nhảy vào.
Bọn họ rón rén đi đến cửa nhà, ở đây vẫn còn một cánh cửa gỗ, thông qua khe cửa có ánh sáng phản chiếu.
Hai người tiến lại gần khe cửa, lén lút nhìn vào.
Không gian trong nhà không lớn, bài trí cũng rất đơn giản, trên đầu giường đất chỉ có một chiếc bàn gỗ thấp, trên bàn gỗ đặt một chiếc đèn dầu, một người phụ nữ trông khoảng 30 tuổi đang ngồi xếp bằng trên giường đất, vá lại quần áo nhờ ánh đèn yếu ớt.
Trên giường đất còn có một cái mẹt lớn làm bằng tre, trong đó có một chiếc kéo sắt lớn màu đen, kim, chỉ và một số thứ như khăn đội đầu.
Có vẻ như vì lạnh mà người phụ nữ vẫn quấn chăn bên dưới người.
Giữa nhà có một bếp sưởi, xung quanh bếp rất sạch sẽ, hình như đã lâu không dùng đến.
Mọi thứ trong căn nhà này đều nói lên sự nghèo khó của gia đình.
Người phụ nữ chắc là mẹ của Hồng Hồng.
Bọn họ tạm thời vẫn chưa nhìn thấy Hồng Hồng, và bà nội Hồng Hồng như trong lời nói, nhưng đã muộn như vậy, bọn họ chắc là đã ngủ rồi, hơn nữa trong ngôi viện này cũng không chỉ có một căn phòng, có thể là bọn họ ở phòng bên cạnh.
Trần Hiểu Manh đặt tay lên cửa, ánh mắt hơi thay đổi, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để xông vào.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy có một ngón tay chọc vào mình.
Quay đầu lại, quả nhiên là khuôn mặt xấu xa của Giang Thành.
Hắn chỉ vào trong phòng, sau đó lại chỉ vào mình, khẩu hình miệng nói với Trần Hiểu Manh, chứ không lên tiếng nói: "Để tôi vào trước cho."
"Tại sao?" Trần Hiểu Manh ra hiệu bằng mắt.
Giang Thành liếm môi, đỏ mặt, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đột nhập nhà góa phụ vào ban đêm, cảm giác thật kích thích."
Trần Hiểu Manh: "..."
Lợi dụng bóng tối, Trần Hiểu Manh có thể thấy rõ vẻ mặt kích động Một giây tiếp theo, Giang Thành cổ tay dùng lực, lập tức đẩy cửa ra, sau đó, trước khi người phụ nữ đang vá quần áo kịp phản ứng, hắn đã lao tới, bóp cổ cô ta.
Quán tính cực lớn thậm chí còn khiến toàn bộ cơ thể người phụ nữ nghiêng về sau, đập vào chiếc tủ sau lưng.
Bởi vì có chiếc chăn đỡ, nên âm thanh nghe thấy chỉ gần giống như tiếng của một cuốn từ điển Tân Hoa Xã bị rơi xuống đất.
Sau khi đi vào, Trần Hiểu Manh lập tức quay người đóng cửa lại.
Giang Thành không có ý định buông tay, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đang dần xanh mét vì ngạt thở của người phụ nữ, trên khuôn mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào.
Người phụ nữ vô cùng sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy, mất hết sức lực để phản kháng và suy nghĩ, tất cả những gì cô ta có thể làm là trợn mắt kinh hãi.
"Tiếp theo, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề."Giọng nói Giang Thành vừa trầm vừa lạnh lùng: "Nếu đúng cô hãy gật đầu, nếu không thì lắc đầu, ngoài cái này ra nếu như có bất kì động tác thừa thãi, hoặc cố gắng kêu cứu nào, tôi sẽ đâm chết cô, sau đó sẽ đâm chết con gái Hồng Hồng của cô." Hắn hất hất cằm, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn chập chờn: "Hiểu chưa?"
Người phụ nữ ngây ra, rồi sau đó điên cuồng gật đầu.