Chương 147: Mẹ
Chương 147: MẹChương 147: Mẹ
Không giống như người phụ nữ được cho là tâm điểm, sự chú ý của Trần Hiểu Manh hoàn toàn bị Giang Thành thu hút, cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương, không nói một lời.
Bộ mặt hung ác của người đàn ông này thể hiện ra sau khi vào cửa nằm ngoài dự liệu của cô, trong lúc nhất thời, cô ta đã thực sự cảm thấy Giang Thành là một kẻ sát nhân đột nhập vào nhà người ta, muốn giết người diệt khẩu.
Trong ác mộng, cô ta đã từng gặp rất nhiều kẻ hung ác, phần lớn đều bị nhiệm vụ làm cho phát điên, nhưng Giang Thành thì khác, cái ác trên người hắn... là bẩm sinh.
Cô ta tin chắc nếu người phụ nữ không nghe lời, hắn sẽ dùng dao đâm chết như lời hắn nói, hoặc trực tiếp vặn đứt cổ luôn.
"Người đàn ông chiều nay còn ở gần đây không?"
Đôi mắt người phụ nữ kinh hãi mở to, đôi môi run rẩy, cho đến khi Giang Thành khẽ buông tay ra, người phụ nữ hít thở lại không khí, rồi mới mạnh mẽ gật đầu như thể mình đã sống lại.
"Là người được trưởng thôn phái tới?"
Người phụ nữ tiếp tục gật đầu.
"Trong nhà ngoài cô ra, còn ai khác nữa không?"
Người phụ nữ đầu tiên hơi ngây ra, tiếp theo lại điên cuồng lắc đầu.
"Nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời." Giang Thành chậm rãi nắm chặt ngón tay, trong mắt người phụ nữ, chàng trai trẻ tuấn tú trông như một ác quỷ, đôi môi thon dài cử động lên xuống, từng chỉ tiết đều phản chiếu trong mắt cô: "Nếu như bị tôi tìm ra, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng đấy."
Đồng tử run rẩy kịch liệt, người phụ nữ òa khóc, nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
"Bắt đầu từ giờ trở đi, tôi sẽ buông tay." Giang Thành nhìn cô ta chằm chằm, chậm rãi nói: "Nhưng nếu như cô kêu lên.
Giang Thành không nói tiếp phần phía sau nữa, nhưng hắn tin rằng người phụ nữ đã hiểu rõ.
Hắn chậm rãi buông cánh tay của mình ra, vài giây sau mới thấp giọng hỏi: "Bây giờ có những ai đang ở nhà?"
"Con gái tôi Hồng Hồng, còn có... còn có bà ngoại của Hồng Hồng."
Khi Giana Thành đi vào. nhìn thấVv †rand nhèòng còn mât cánh etYa khác bị chăn bông chặn lại, hắn nhìn về phía đó, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ: "Bọn họ ở trong đó?"
"Phải." Người phụ nữ trả lời, lập tức lo lắng muốn bổ sung điều gì đó, nhưng Giang Thành không cho cô ta cơ hội.
Hắn hạ giọng: "Chỉ cần cô trả lời thành thật những câu hỏi của tôi, thì bọn họ sẽ không có chuyện gì."
Người phụ nữ thận trọng nuốt nước bọt.
Trông cô ta có vẻ còn trẻ, chắc cũng chỉ trên dưới 30 tuổi, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, vàng vọt xỉn màu, khóe mắt cũng có nhiều vết chân chim.
Những vết cước nhỏ trên tay gần như đã thành từng mảng.
Gánh nặng cuộc sống đè nặng lên người phụ nữ nghèo, nhất là ở một thôn trang như thế này.
Sau khi xác định âm thanh vừa rồi không thu hút ai đến, Trần Hiểu Manh cũng đi tới, cô ta giữ khoảng cách với Giang Thành, đối với bộ dạng vừa rồi của người đàn ông này cô ta có chút bài xích.
"Chúng tôi có chuyện muốn hỏi mẹ cô." Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm vào mắt người phụ nữ.
Người phụ nữ lắc đầu, khe khẽ nức nở: "Mọi người không hỏi được gì đâu, cổ họng của mẹ tôi bị hỏng rồi, không nói được."
"Viết ra cũng được."
"Mẹ không biết chữ."
Trần Hiểu Manh hít sâu một hơi, cảm giác được sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt, mỗi phút trôi qua ở đây đều là mỗi phút nguy hiểm.
Bọn họ còn phải vội lên đường trở lại thị trấn An Bình trong đêm, cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ trước khi đám người trưởng thôn kịp phản ứng lại.
Ngay lúc người phụ nữ phát giác sắc mặt của Trần Hiểu Manh và Giang Thành thay đổi, liền lập tức nói: "Hai người đừng vội, tôi biết hai người muốn nghe ngóng chuyện gì, mẹ tôi cũng từng vô tình tiết lộ một chút về chuyện đó trước đây."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Hiểu Manh lóe lên: "Cô biết chúng tôi muốn hỏi cái gì sao?"
Người phụ nữ thở dài, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, như sợ bị thứ gì đó nghe lén: "Còn có thể là chuyện gì nữa?" Cô nhỏ giọng nói: "Mọi người là đầu heo bị trưởng thôn bắt về, chuyện muốn hỏi chắc chắn là liên quan đến "Đầu heo?" Trần Hiểu Manh lần đầu tiên nghe thấy chữ này, không khỏi tò mò hỏi: "Là sao?"
"Chuyện này nói ra thì dài, tóm lại là trong thôn đã rất lâu không có người dân nào bị quỷ giết chết rồi." Người phụ nữ mím môi nói: "Người chết đều là những người ngoài được trưởng thôn mời về với giá cao như mọi người, cũng chính là những người ngoài này đã chặn tai họa cho thôn, làm quỷ chết thay cho bọn họ, cho nên bọn họ gọi các người là đầu heo."
Giang Thành nheo mắt lại: "Trong thôn tất cả mọi người đều biết chuyện này?"
"Ừm." Người phụ nữ gật đầu, sau đó như chợt nhận ra ánh mắt của người đàn ông trước mặt đã thay đổi, cô lập tức trở nên căng thẳng.
"Tôi... tôi không hề đồng tình với cách làm của bọn họ, còn có một số người cũng không tán thành, nhưng... nhưng không có cách nào khác, chiều nay anh cũng thấy rồi đấy, trưởng thôn động một tí là sẽ kiểm soát chúng tôi, không để cho chúng tôi tiếp xúc với mọi người!"
"Chuyện về con quỷ kia, cô biết những gì?"
"Con quỷ đó rất hung ác, nhưng chỉ nhắm vào người nhà họ Tiền, đặc biệt là đàn ông, một nhà họ Tiền lớn như vậy mà gần như đã bị cô ta giết hết." Nói đến đây, ánh mắt người phụ nữ trở nên lảng tránh, sau đó giọng nói cổ quái: "Đều nói con quỷ tên là Triệu Hương Muội, là một kẻ buôn người từng lừa gạt các cô gái đến thôn, sau đó bị đánh chết, nhưng..."
Trần Hiểu Manh lập tức hỏi: "Nhưng cái gì?"
"Nhưng mẹ tôi thì không nói như vậy." Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Đều nói trước khi chết, Triệu Hương Muội đã để lại lời nguyền viết bằng máu trên bia đá cạnh đầm sâu sau núi, nhưng mẹ tôi nói Triệu Hương Muội mà bà biết... hoàn toàn không biết chữ!"
Người không biết chữ sao có thể viết được lời nguyền bằng máu?!
Giang Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người phụ nữ, trong đôi mắt bình tĩnh của hắn hiện lên gợn sóng: "Mẹ cô là ... ?"
Người phụ nữ cắn môi, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, giọng điệu nặng nề nói: "Mẹ tôi chính là một trong 29 người phụ nữ đã bị Triệu Hương Muội lừa đến đây."
Không khí trong phòng đột nhiên thay đổi.
"Nếu như mẹ cô đã nghỉ ngờ Triệu Hương Muội không phải là quỷ, vậy thì bà cho rằng ai là quỷ?" Giang Thành hỏi.
"Tôi không biết." Người phụ nữ lắc đầu: "Nhưng chắc chắn là một †rnn 29 natfời nhi nữ đó" "Không phải 29 phụ nữ đều được cứu hết hay sao?" Trần Hiểu Manh cau mày: "Có người đã bị chết?"
Tin tức toàn bộ 29 phụ nữ được cứu đều do trưởng thôn tiết lộ, có vẻ như ông ta đã không nói sự thật cho mọi người.
"Không." Người phụ nữ nhìn Trần Hiểu Manh bằng ánh mắt kỳ quái, một lúc lâu sau mới nói: "29 người phụ nữ đều còn sống."
Trần Hiểu Manh mở to mắt.
Nhưng Giang Thành dường như đã hiểu ra chuyện gì, hắn sờ sờ cằm, sau đó nói với người phụ nữ: "Mẹ cô nghỉ ngờ Triệu Hương Muội đã giả mạo thân phận của một trong 29 người, để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, còn người phụ nữ bị giả mạo thân phận đó thì trở thành quỷ chết thay cho cô ta, bị cha mẹ của những cô gái bị hại hiểu lầm là Triệu Hương Muội, đánh đập đến chết, sau đó không thể buông bỏ oán hận, nên mới biến thành quỷ."
Bây giờ đến lượt người phụ nữ ngạc nhiên, cô không ngờ mình còn chưa nói gì, người đàn ông trước mặt đã đoán được tám chín phần.
"Có chứng cứ gì không?" Giang Thành nhìn người phụ nữ, hất hất cằm.