Chương 148: Hồi ức
Chương 148: Hồi ứcChương 148: Hồi ức
"Lúc đó khi Triệu Hương Muội bị cảnh sát bắt được thì mẹ tôi có mặt tại hiện trường." Người phụ nữ nói: "Theo hồi ức của bà, Triệu Hương Muội bị cảnh sát bắt được trong đại viện nhà họ Tiền, mà lúc đó cô ta đã bị thương rất nặng, toàn thân đều là máu, tóc trộn lẫn máu và bùn đất bám đầy lên mặt, trán bị rách ra, hoàn toàn đã nhìn không rõ diện mạo ban đầu."
"Ngoại hình bị hủy, nhưng giọng nói thì hẳn là có thể nhận ra chứ." Trần Hiểu Manh nói.
Người phụ nữ lắc đầu, vẻ mặt kỳ quái: "Hình như cổ họng của cô ta cũng có vấn đề, hoàn toàn không nói được, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được."
"Ngay khi cảnh sát tìm thấy một vài cô gái bị bắt cóc, muốn bọn họ nhìn kỹ hơn xem liệu có phải Triệu Hương Muội đã bắt cóc bọn họ hay không, thì không biết là ai đã cầm đầu hét lên đánh chết cô ta, sau đó cha mẹ của những cô gái đang đè nén cơn tức giận không thể kiềm chế được nữa, tràn lên như ong vỡ tổ, trực tiếp phá vòng vây của cảnh sát, cướp cô ta đi."
Chuyện sau đó nữa thì Giang Thành và Trần Hiểu Manh đều đã biết rồi.
Cô gái đáng thương bị coi là kẻ buôn người đã bị những cha mẹ giận dữ đánh đập, cuối cùng bỏ xác bên đầm Hàn Trinh.
Tất nhiên là khi đó cô ấy vẫn còn một chút hơi tàn.
Nghe vậy, trong mắt Giang Thành và Trần Hiểu Manh đều xẹt qua một tỉa vi diệu.
Bọn họ đã từng đến đầm Hàn Trinh trước đó, nó nằm trong núi sâu, đường đi gồ ghề, vị trí rất khuất, ngay cả những người trẻ tuổi trong làng cũng không thể tìm được đường đi đến đó.
Làm thế nào mà cha mẹ của các cô gái lần đầu tiên đến đây lại có thể tìm ra?
Hiển nhiên là có người đã bí mật dẫn dắt bọn họ.
Đầu tiên là chiêu thay xà đổi cột, sau đó là lừa trời dối đất, cuối cùng là tiêu hủy thi thể, xóa sạch dấu vết.
Người nhà họ Tiền đã dùng một cô gái nạn nhân vô tội để tráo đổi với con gái Tiển Kiến Tú của mình, sau đó lại biến Tiền Kiến Tú thành cô gái nạn nhân biến mất kia.
Điều nàv cfñnad điải thí^h cho viêc †ai san khênn môêt ai bị thiếu †trana số 29 cô gái bị bắt cóc.
Tất cả... đều còn sống.
Giang Thành hơi nheo mắt lại, hiện tại hắn đã biết Tiền Kiến Tú trốn ở đâu, chính là tại lữ quán An Bình ở thị trấn An Bình!
Người phụ nữ hủy dung, trốn trong mật thất đó... chính là kẻ sát nhân 20 năm trước, Tiền Kiến Tú, con gái của lão trưởng thôn Tiền!
Và người mà quỷ muốn tìm kiếm, chính là cô ta!
Điều này cũng giải thích tại sao quỷ giết người xong, lại đặt những thi thể không toàn thây đó ở gần thị trấn An Bình.
Đây là sự đe dọa thầm lặng!
Giang Thành nhớ đến đôi mắt đỏ như máu mà hắn nhìn thấy ở sâu trong đầm Hàn Trinh, trong đôi mắt đó ẩn chứa oán niệm ngập trời.
Khi còn sống bị hành hạ thê thảm, chết rồi còn bị bêu danh, cũng khó trách...
Cùng là thân phận nữ nhân nên Trần Hiểu Manh càng hiểu rõ hoàn cảnh của người phụ nữ đáng thương này hơn Giang Thành, cô thật khó tưởng tượng rằng, nếu chuyện tương tự xảy ra với mình thì sẽ như thế nào.
Từ một tiểu thư nhà giàu phải lưu lạc đến một sơn thôn xa xôi như vậy.
Bị người ta giày vò nhục mạ, cuối cùng khó khăn lắm mới chờ được cảnh sát đến giải cứu, nhưng lại bị người ta hủy mất dung mạo, làm cho bị câm, bị chính những người thân của mình hiểu lầm đánh chết.
Với thân hình mỏng manh yếu đuối bị đánh đập hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không muốn trút hơi thở cuối cùng.
Không phải là do niềm tin lớn lao nào đó đang ủng hộ cho cô, mà là hận!
Hận thuần khiết nhất.
Khi cô lê lết cánh tay gãy của mình viết lời nguyền rủa lên tấm bia đá, cô gái trẻ toàn thân là máu này đã chết rồi.
Nhưng cũng từ thời khắc đó.
Ác mộng của thôn Tiểu Thạch Giản... đã đến.
Cô gái từng yếu đuối mỏng manh thậm chí chỉ biết bảo sao nghe vậy này hóa thân thành lệ quỷ khủng khiếp nhất, không ai biết rõ, cơ thể gầy gò đó rút cuộc đã mang theo bao nhiêu lửa giận.
Cô lang thang trong đêm tối, kéo tất cả những người đã làm tổn thương cô xuống vực sâu. Giang Thành có thể tưởng tượng được sự đau đớn và sợ hãi của những người đàn ông đó trước khi chết, bọn họ sẽ quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, vùng vẫy và la hét vì đau đớn...
Thật là một hình ảnh khiến người ta cảm động mà...
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bật cười thành tiếng.
Lấy ác trị ác, máu trả bằng máu, chính nghĩa là phải như thế này.
Nếu như mặt trời dung túng cho cái ác, vậy hãy để bóng tối phán xét chính nghĩa.
Người phụ nữ mở to mắt nhìn Giang Thành.
Cô ta không hiểu tại sao người đàn ông trước mặt lại cười, hơn nữa... bộ dạng khi hắn cười rõ ràng còn kinh khủng hơn cả vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ không khỏi run rẩy.
Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Thành, hai mắt ẩn ở trong bóng tối, tựa như hòa vào làm một với màn đêm.
"Nói tiếp đi." Giang Thành nhịn cười, mỉm cười nhìn người phụ nữ, trên mặt hiện ra thứ cả hai người đều không hiểu.
Hắn có vẻ... đang có tâm trạng rất tốt.
Bị Giang Thành nhìn chằm chằm, hơi thở của người phụ nữ đột nhiên trở nên gấp gáp.
Ngay bản thân cô cũng không nhận ra, từ khi Giang Thành bắt đầu cười, cô đến thở mạnh cũng không dám.
"Khi mẹ tôi tận mắt nhìn thấy bia đá, thì lại càng tin chắc vào phán đoán của mình. Bà nói Triệu Hương Muội tuy trông rất có khí chất, nhưng lại hoàn toàn mù chữ, cô ta không biết đọc, càng không thể biết viết." Người phụ nữ rất căng thẳng: "Cho nên người chết kia chắc chắn không phải là Triệu Hương Muội."
"Ở thời đại lúc đó, nữ nhân biết viết chữ rất ít, trong thôn lại càng không có ai, cho nên người đó chắc chắn là một trong những phụ nữ đã bị bắt cóc đến."
"Mẹ cô có biết ai trong số những cô gái bị bắt cóc viết chữ được không?" Giang Thành hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi không biết, những cô gái bị bắt cóc đều được chia ra trông coi, đề phòng bọn họ không bỏ cuộc, bàn cách trốn khỏi thôn."
"4e cô có kể cho ai khác về chuwvên này khâng2" "Phù——" Người phụ nữ thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một sự tức giận không thể che giấu: "Đương nhiên là bà làm vậy, bà không nhẫn tâm nhìn một cô gái số mệnh khổ như mình sau khi chết còn phải chịu oan ức đến thế, càng không mong muốn Triệu Hương Muội ung dung ngoài vòng pháp luật."
"Bà đi khắp nơi phản ánh chuyện này, nhưng không ngờ, trong thôn hoàn toàn không có ai để ý đến, đặc biệt là nhà trưởng thôn Tiền, cứ nhất quyết cho rằng vụ án đã khép lại, thủ phạm chính là Triệu Hương Muội đã chết, thi thể đã bị ném vào trong đầm Hàn Trinh."
"Lúc đó, trưởng thôn Tiền đã bị cảnh sát bắt đi, đồng thời còn bắt cả một số đàn ông nhà họ Tiền, nhưng nhà họ Tiền ở trong thôn có thế lực rất lớn, nên trên thực tế vẫn là bọn họ nói sao thì là vậy." Người phụ nữ giải thích.
"Mẹ tôi vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không ngủ yên, cuối cùng đổ bệnh, chỉ có thể nằm ở nhà dưỡng bệnh." Người phụ nữ nói đến đây, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Một ngày nọ, tôi đi làm ruộng trở về, phát hiện có mấy người nhà họ Tiền, còn có cả đại phu trong thôn đang ở nhà tôi, bọn họ nói là đến chữa bệnh cho mẹ tôi."
"Tôi còn lâu mới tin bọn họ lại tốt bụng như vậy, nên muốn đuổi bọn họ đi, kết quả bọn họ cũng không nói gì, chỉ lấy đồ rồi rời đi."
"Nhưng sau khi bọn họ rời đi, tôi phát hiện trên khóe miệng của mẹ lúc đó có cặn thuốc, trên gối cũng có vết đen thẫm, tôi lại đi vào bếp, phát hiện ra có một cái bát vừa mới được rửa sạch."
"Kể từ đó, mẹ tôi không còn nói được nữa, phần thân dưới cũng bị liệt, bà chỉ có thể nằm trên giường, không thể đi đâu được." Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói.