Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 149 - Chương 149: Màn Thầu

Chương 149: Màn thầu Chương 149: Màn thầuChương 149: Màn thầu

Mẹ của người phụ nữ đã bị đầu độc dẫn đến bị câm, người nhà họ Tiền đã thành công bịt miệng bà, mà chuyện này cũng khiến Giang Thành nghĩ đến cô gái đáng thương bị đánh bầm dập khắp người, nhưng lại không thể nói ra kia.

Cổ họng của cô cũng là người nhà họ Tiền đã giở thủ đoạn, chính là để tránh không cho ai nghe được lời nói của cô.

Cùng một thủ đoạn, cùng sự bỉ ổi khiến người ta căm phẫn.

Hiện tại cốt truyện nhiệm vụ đã rõ ràng, nhưng vẫn cần phải xác nhận thân phận của quỷ.

Bọn họ cần phải làm rõ họ tên của quỷ.

Nhưng người nhà họ Tiền gần như đã chết hết rồi, nhân chứng như mẹ của người phụ nữ cũng không còn được mấy người, phải đi đâu để tìm thân phận của nữ quỷ đây?

Người phụ nữ từ từ ngồi thẳng dậy, đột nhiên nói: "Nghe mẹ tôi kể rằng, lúc đó cảnh sát đã lập biên bản tất cả những cô gái bị bắt cóc, ghi lại chỉ tiết thời gian bọn họ bị bắt cóc và những gì xảy ra với họ sau đó, biên bản này chắc là vẫn còn."

Trần Hiểu Manh lập tức truy hỏi: "Cô có biết bản ghi chép ở đâu không?"

"Cụ thể tôi không rõ." Người phụ nữ nói với ngữ khí không chắc chắn lắm: "Nhưng tôi nghĩ trong thị trấn chắc là còn lưu hồ sơ, dù sao thôn Tiểu Thạch Giản cũng thuộc thị trấn An Bình."

Thông tin mong muốn gần như đã thu thập xong, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi không chút chậm trễ.

"Đúng rồi." Trần Hiểu Manh quay lại hỏi: "Cô có thấy hay nghe thôn dân nói đến hai người phụ nữ đi cùng chúng tôi không?"

"Sao cơ?" Người phụ nữ mở to mắt hỏi lại: "Trong số mọi người có hai người phụ nữ mất tích rồi?"

"Ừm."

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Chiều nay."

Người phụ nữ tựa hồ nghĩ đến việc gì, sắc mặt trở nên khó coi, một lúc sau mới nói: "Chỉ sợ là không xong rồi, con quỷ đó hiếm khi ra tay với phụ nữ." Giang Thành và Trần Hiểu Manh đều hiểu ý của cô, Lý Lộ và Vu Mạn có lẽ đã bị người trong thôn hại rồi.

"Tôi biết rồi."

Trần Hiểu Manh vốn dự định có thể cứu thì cứu, cứu ra cũng sẽ dùng bọn họ làm bia đỡ đạn, bây giờ mạo hiểm cứu bọn họ, chẳng phải là đã đảo lộn lại rồi sao.

Có bọn họ ở lại, nói không chừng còn có thể trì hoãn tiến độ của một số đàn ông trong thôn, tranh thủ thêm nhiều thời gian cho mình hơn.

Nói xong hai người bước ra ngoài.

"Hai người chuẩn bị đi đâu vậy?" Người phụ nữ đuổi theo hỏi, nghiêm túc nhắc nhở: "Ngày mai trưởng thôn có thể sẽ phái người đến bắt hai người rồi, hai người hãy cẩn thận, tốt nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Trần Hiểu Manh ánh mắt lóe lên nói: "Chúng tôi sẽ đến đầm sâu sau núi tránh né trước, tiện thể xem xem nơi đó có manh mối gì không."

Người phụ nữ suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, vậy hai người nên cẩn thận một chút, nếu bị trưởng thôn bắt được, thì sẽ bị đưa về đại viện nhà họ Tiền."

Trước khoảnh khắc bước ra ngoài, Giang Thành quay người nói với người phụ nữ: "Nếu như có cơ hội, hãy rời khỏi đây đi."

Người phụ nữ lắc đầu với nụ cười gượng gạo và không nói gì.

Hai bóng người hòa vào trong màn đêm.

Khi người phụ nữ đóng cửa lại, quay người đi về phía giường đất, cánh cửa trong phòng được đắp bằng chăn mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn bước ra, hét lên lanh lảnh: "A nương!"

Người phụ nữ giật nảy mình, sau khi biết đó là con gái, cơn hoảng loạn mới bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn nghiêm mặt mắng: "Nhỏ tiếng một chút, không lại làm bà ngoại thức giấc."

"Vâng." Hồng Hồng đứng ở khe cửa, thỉnh thoảng liếc nhìn người phụ nữ một cái.

Người phụ nữ bị con gái nhìn với ánh mắt kỳ lạ, không khỏi mắng: "Con không đi ngủ, nhìn a nương làm gì vậy?"

Cổ họng cuộn lên, Hồng Hồng liếm môi nói: "A nương, Hồng Hồng đói rồi, a nương lấy một nửa cái màn thầu cho Hồng Hồng ăn được không? Chỉ một nửa thôi."

Người phụ nữ ngây người ra: "Màn thầu gì cơ?" "Chính là màn thầu mà chú vừa rồi đưa cho." Hồng Hồng nói, vài giây sau, cô bé dường như nhận ra điều gì đó, dùng giọng điệu kỳ quái hỏi: "A nương, chú ấy không đưa màn thầu cho a nương à?"

Người phụ nữ: "... Không."

Nghe vậy, ngọn lửa trong lòng Hồng Hồng bùng lên, cô bé tức giận đến chống hông, chửi mắng ngoài cửa: "Cái tên khốn này! Rõ ràng đã nói là nửa cái màn thầu một câu hỏi, muốn ăn không của người khác à!"

Sắc mặt người phụ nữ tối sầm lại một lúc, rồi vứt quần áo trên tay đi, quay người đi lấy cây chổi. ...

Hai người bước đi rất nhanh trong đêm, họ không chọn con đường lát đá xanh tương đối bằng phẳng, vì khi giẫãm phải sẽ phát ra tiếng "lạch cạch".

Họ đi trên con đường đất cạnh con đường đá xanh, tuy hơi lầy lội nhưng hệ số an toàn tăng lên rất nhiều.

Hai người phối hợp ăn ý, từ sau khi rời khỏi nhà Hồng Hồng, dọc đường đi đều im lặng, phi nước đại về phía cổng thôn.

Về phần Trần Hiểu Manh nói đi tới đầm sâu sau núi để tránh né, hoàn toàn là nói nhảm vô nghĩa, cả hai người đều không ai coi là thật.

Đầm sâu sau núi và trở lại thị trấn An Bình, là hai hướng hoàn toàn ngược nhau.

Cho dù người phụ nữ có phản bội bọn họ, chủ động báo cáo với trưởng thôn, hay là bị trưởng thôn đe dọa nói ra sự thật về chuyến viếng thăm tối nay của bọn họ, đều sẽ chỉ làm hỗn loạn phương hướng theo dõi của bọn họ mà thôi.

Khi trưởng thôn dẫn người tới đầm sâu sau núi, có lẽ bọn họ đã kết thúc nhiệm vụ, về nhà ngủ tiếp rồi.

Trong ác mộng, đừng tin bất kì ai.

Câu này Trần Hiểu Manh đã nghe đến chán ngán rồi.

"Cô chắc chắn có thể tìm được đường về thị trấn chứ?" Giang Thành núp sau bụi cây cách cổng thôn không xa, nghiêng đầu liếc nhìn, Trần Hiểu Manh cũng đang trong tư thế y hệt ở bên cạnh hắn, ánh mắt dán chặt vào cổng thôn.

Mặc dù bọn họ phán đoán rằng khả năng cao là thôn dân sẽ không dám ra ngoài đi lại vào ban đêm, nhưng vẫn lo lắng sự cố bất ngờ phát sinh.

Đây là một vị trí phục kích tuyệt vời. "Nếu không tin tôi thì anh đi một mình đi." Trần Hiểu Manh lạnh lùng nói, không thèm nhìn hắn.

Ban đêm gió rất lớn, thị trấn ẩm ướt, quần áo của Trần Hiểu Manh ướt đẫm, dính chặt vào người, môi trắng bệch vì lạnh.

Giang Thành cũng không khá hơn là bao, nhưng hắn đã tự tẩy não cho mình, thuyết phục bản thân rằng mình vẫn đang ở trong căn phòng mình ở trước đây, trước mặt là một bếp lò đang cháy mạnh, cơ thể được hơi nóng sưởi ấm.

Một lúc sau, sắc mặt Giang Thành đột nhiên trở nên hồng hào hơn.

Sau khi quan sát một lúc, ngoại trừ tiếng gọi của gió đêm, thì không có gì xảy ra.

Trần Hiểu Manh vốn đã lạnh cóng tay chân, cuối cùng không nhịn được nữa, cúi người thận trọng đi về phía cổng thôn dọc theo nơi có bụi cây và cỏ dại mọc um tùm nhất.

Giang Thành thì ngược lại giống như một con nai vui vẻ đi sau lưng cô.

Bước chân của hắn thậm chí còn nhẹ hơn cả Trần Hiểu Manh.

May mắn thay, bọn họ đã an toàn vượt qua khu đất trống ở lối vào thôn, đi tiếp về phía trước khoảng 20 mét thì thấy một tảng đá lớn, vòng qua tảng đá là coi như đã rời khỏi thôn.

Ngay lúc Trần Hiểu Manh bước nhanh về phía trước, đang định đi đến phía sau tảng đá, Giang Thành ở phía sau đột nhiên lao tới ôm lấy cô ta.

Đồng tử của Trần Hiểu Manh run rẩy kịch liệt, trong mắt hiện lên sát ý, cô vô thức muốn thực hiện một cú ném ngược kinh điển cho cái tên không biết sống chết này, sau đó bẻ gãy cổ hắn.

Nhưng sau đó lời nói của Giang Thành lại khiến cô ta đông cứng ngay lập tức.

"Đừng cử động!" Hắn lạnh lùng nói: "Có mìn."
Bình Luận (0)
Comment