Chương 150: Chuyên nghiệp
Chương 150: Chuyên nghiệpChương 150: Chuyên nghiệp
Một sợi dây được căng thẳng tắp đang ngáng trước chân cô ta, cao cách mặt đất khoảng 10 cm.
Trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Một đầu của sợi dây được buộc vào một bụi cây khuất, đầu còn lại biến mất trong lớp đất gần tảng đá.
Đây là một quả mìn theo kiểu vấp ngã.
Mặc dù tay nghề có hơi thô sơ, nhưng lại là một quả mìn theo đúng nghĩa.
Trên trán Trần Hiểu Manh lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chẳng trách đám người trưởng thôn không cần sắp xếp người gác đêm, hóa ra con đường duy nhất ra khỏi thôn đã bị gài mìn.
Thật nguy hiểm...
Hai người cẩn thận bước qua sợi dây gai, lại quan sát kỹ hơn xung quanh một lượt.
May mắn thay, chỉ có quả này.
Khi Trần Hiểu Manh đang cố gắng phân biệt phương hướng, chuẩn bị tìm con đường núi dẫn tới trấn An Bình, thì đột nhiên phát hiện Giang Thành đã không thấy đâu nữa.
Quay đầu lại, cô ta ngạc nhiên nhìn thấy Giang Thành đang nằm trên mặt đất, bò về phía trước theo hướng sợi dây gai, sau đó cẩn thận đẩy một chỗ bùn đất sang một bên.
Tiếp theo lại lấy thứ gì đó ra khỏi túi áo.
Hành động vô cùng chuyên nghiệp.
Sau khi bận rộn ở đó mấy phút, Giang Thành đứng lên, trong tay có thêm một vật thể màu đen xì.
Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm Giang Thành như nhìn người ngoài hành tỉnh.
Hắn vậy mà lại còn quay lại để rà phá quả mìn này nữa?!
Bỏ qua kỹ năng rà phá chuyên nghiệp, điều khiến cô ta khó hiểu hơn là mục đích của Giang Thành là gì.
Nhưng rồi cô ta đã hiểu.
Cô nhìn Giang Thành ôm quả mìn như báu vật, rồi chạy lon ton quay lai hướng về thân. đem chân auả mìn ở cổng thân. sau khi eắn vấn yana. phủ cỏ dại lên sợi dây gai để che di.
Làm xong tất cả những điều này, Giang Thành vui vẻ chạy đi: "Chúng ta đi thôi."
Trần Hiểu Manh cổ họng không tự chủ mà cuộn lên, như muốn nói gì đó, nhưng do dự một hồi, vẫn không lên tiếng.
Hai người đi về hướng mà Trần Hiểu Manh đã lựa chọn.
Khi bước vào rừng cây, hai người bắt đầu tăng tốc, dù sao thỉnh thoảng ở đây cũng có những loài động vật hoang dã như thỏ rừng, cáo núi... nên người trong thôn sẽ không đặt mìn ở những nơi như vậy.
Thể lực của bọn họ mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cũng không kém hơn thôn dân quanh năm đi đường núi bao nhiêu, dựa theo tốc độ này, trước khi bình minh là bọn họ có thể đến được thị trấn An Bình.
Trong rừng thỉnh thoảng có những tiếng động lạ, giống như động vật đi ngang qua, hoặc như có người đi theo.
"Rốt cuộc là anh làm nghề gì?" Trần Hiểu Manh trầm giọng hỏi.
Suy nghĩ một hồi, Giang Thành trả lời: "Tôi có rất nhiều nghề, chủ yếu là xem tối hôm đó khách hàng thích nghề nào, cá nhân tôi thích kiểu bác sĩ hơn." Hắn hưng phấn nói: "Bởi vì áo blouse trắng khá rộng rãi, nên thật tiện khi thu thập tiền boa mà không cần nói với quản đốc."
Trần Hiểu Manh: "... sao vừa rồi phá mìn không nổ chết anh đi?"
"Tsk," Giang Thành bất mãn kêu một tiếng.
"Cho dù anh là quân bài hàng đầu trong nhóm cao cấp, thế giải thích thế nào về chuyện phá mìn vừa rồi?" Trần Hiểu Manh cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: "Tôi không tin anh còn được dạy cái này trong huấn luyện."
Giang Thành suy nghĩ một chút, thần bí nói: "Cô nói cái này à, tôi tự học, mua video cũ trên mạng, tốn 15 tệ để dạy đặt mìn, nếu điều kiện kinh tế cho phép, có thể thêm 10 tệ nữa vào, phá mìn cũng có thể học."
Trần Hiểu Manh nghe những lời của Giang Thành cũng cảm thấy đau đầu, nên cô ta im lặng, không để ý đến hắn nữa.
"Cái này thực sự rất đơn giản," Giang Thành nói,"Nhiều kỹ năng sẽ tốt hơn, tôi đề xuất cô cũng học xem, hay là cô cho tôi wechat của cô, tôi sẽ gửi cho."
Trần Hiểu Manh cười lạnh: "Xác định không phải là để thông qua wechat khóa danh tính của tôi, sau đó dẫn người tới bắt tôi đấy chứ?"
"Tôi bắt cô làm gì?" Giang Thành vô tội dang hai tay ra: "Với bộ dạng và dáng người này của cô, cái nhóm 200 có lẽ cũng không muốn nhận." Trần Hiểu Manh bị Giang Thành chọc tức đến mặt đỏ bừng, khí huyết sôi sục, cơ thể cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.
Đi bộ khoảng mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người cũng ra khỏi cánh rừng đó.
Bọn họ đứng dưới chân núi, nhìn về thị trấn An Bình cách đó không xa.
Lúc này khoảng 2,3 giờ sáng, thị trấn vô cùng yên tĩnh.
Những chiếc đèn lồng đỏ, trắng lớn nhỏ được treo bên ngoài một số ngôi nhà.
Ngọn đèn đung đưa theo gió đêm thổi nhẹ, mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị.
Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm những chiếc đèn lồng này, trong mắt hiện lên một sự cổ quái.
"Liệu những chiếc đèn lồng này có liên quan đến quỷ không?" Cô ta nhỏ giọng.
Giang Thành nheo mắt lại, chậm rãi quét qua thị trấn, một lúc sau mới gật đầu nói: "Có khả năng."
Trước đây trong thị trấn bọn họ nhìn thấy có nhà nuôi chó, nên từ bỏ kế hoạch nhân lúc đêm hôm lẻn vào thị trấn An Bình, để tránh đánh rắn động cỏ.
Hai người tìm chỗ trú gió ở bìa rừng.
Địa hình ở đây là vùng trũng, có đá và một vài cây cối chắn ngang nên rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Bước tiếp theo là chờ đến khi trời sáng, thừa cơ quay trở lại thị trấn, tìm bản hồ sơ niêm phong đó, sau đó tìm ra tên của nữ quỷ, để hoàn thành manh mối.
Dựa theo tình hình tại hiện trường, quyết định có nên đến thẳng lữ quán An Bình để bắt Tiền Kiến Tú đang lẩn trốn hay không.
Hiện tại tất cả manh mối đều hướng về lữ quán An Bình, điểm cuối cùng và quan trọng nhất của nhiệm vụ, chắc chắn ở đó ẩn chứa những mối nguy hiểm mà bọn họ chưa hề biết.
"Tôi có một linh cảm," Trần Hiểu Manh nép mình giữa những tảng đá và cây cối đột nhiên nói,"Ngày mai chính là ngày trời sáng cuối cùng, sau khi mặt trời lặn, sẽ không bao giờ mọc lại nữa."
Giang Thành suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Thật đáng sợ."
Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm vào Giang Thành trông rõ ràng khâng chút eđ hãi đì sư tà mò trano lòng đếi với đếi nhìn đã đat đến đỉnh điểm.
Hắn rút cuộc là người như thế nào, môi trường lớn lên, và... đang làm nghề gì?
Cô ta hoàn toàn không thể đoán được trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ những cái gì.
Nhưng có một điểm cô ta biết rõ, đồng thời cũng chứng nhận.
Đó chính là năng lực của hắn.
Hắn trông có vẻ cợt nhả cà lơ phất phơ, chẳng để tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thực tế lại tỉnh tế tỉ mỉ, làm việc đâu ra đấy, hơn nữa khi gặp những việc khó khăn thì quyết đoán kiên quyết, sau đó cũng không cảm thấy có cảm giác tội lỗi.
Hắn trông giống một cỗ máy tỉnh vi, hơn là một con người.
Hắn không có nhiều cảm xúc dư thừa, thỉnh thoảng ngoại trừ vài lời tán tỉnh, gần như không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào ở hắn.
Cho đến hiện tại, Trần Hiểu Manh chỉ có thể đoán rằng hắn dường như có một chấp niệm cổ quái đối với một nghề nghiệp nào đó trong KTV, trong hai lần làm nhiệm vụ, hắn đều không ngại giới thiệu nghề nghiệp của mình với mọi người.
Trong lúc giới thiệu, khuôn mặt hắn còn tràn đầy vẻ tự hào, như thể đang nói về điều gì đó đáng vinh dự với tổ tiên.
Trần Hiểu Manh suy đoán, chuyện này có thể liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu của hắn.
Ví dụ, một trong những hoặc thậm chí mấy người thân của hắn đã làm công việc trong ngành tương tự.
Mà đồng thời với việc những người nhà ảnh hưởng đến hắn, thì cả ngành nghề mà bọn họ làm cũng âm thầm ảnh hưởng.
Tuổi thơ của một người là giai đoạn quan trọng trong quá trình phát triển tính cách, và sự phát triển tính cách này gần như không thể đảo ngược.
Hầu hết những người mắc chứng rối loạn nhân cách vô cảm đều từng phải đối mặt với sự đối xử bạo lực và lạnh lùng lâu dài từ trong gia đình hoặc từ thế giới bên ngoài khi còn nhỏ, những kích thích tiêu cực thường xuyên dẫn đến tâm lý nạn nhân dần tê liệt, theo thời gian, họ sẽ trở nên thờ Ø và méo mó.