Chương 151: Viện địa chí thị trấn
Chương 151: Viện địa chí thị trấnChương 151: Viện địa chí thị trấn
Giang Thành phát hiện ra Trần Hiểu Manh đang lén nhìn mình, thế nên cũng đột ngột thay đổi sắc mặt: "Tại sao cô lại nhìn tôi?"
Trần Hiểu Manh sửng sốt trong chốc lát. Ngoại trừ nhiệm vụ ra, cô không muốn tiếp xúc gì với tên quái đản Giang Thành này. Do đó, tạm thời Trần Hiểu Manh phải tìm một chủ đề nào đó để nói: "Anh nghĩ xem, phần hồ sơ liên quan đến nhóm phụ nữ năm đó sẽ được lưu trữ ở đâu?"
"Đồn cảnh sát." Giang Thành đáp mà không cần suy nghĩ.
"Ý anh là muốn đến đồn cảnh sát để trộm đổ?" Trần Hiểu Manh khoanh tay ngay ngực, nhướng mày hỏi.
Đây rõ ràng không phải là một lựa chọn sáng suốt. Vì cảnh sát không biết lai lịch của bọn họ, thế nên không thể chỉ nghe họ trình bày xong là mang hồ sơ ra cho xem được.
Thậm chí, còn dễ dẫn đến hiểu lầm.
"Vậy ghé sang viện địa chí thị trấn thôi." Giang Thành vuốt cằm: "Nơi đó hẳn là có ghi chép vụ án này lại, chỉ là không đủ chỉ tiết như ở đồn cảnh sát mà thôi."
"OK!" Trần Hiểu Manh gật đầu: "Không còn nhiều thời gian nữa. Tôi đề nghị chúng ta chia binh hai đường. Anh đi viện địa chí để tìm thông tin về cô gái kia, còn tôi đi canh chừng xung quanh lữ quán An Bình. Chờ anh tìm được thông tin về những cô gái đó, chúng ta sẽ họp mặt."
"Nằm mơ đi." Giang Thành điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái hơn, sau đó híp mắt bảo: "Mặc dù nghe có vẻ như phía bên lữ quán An Bình sẽ nguy hiểm hơn, nhưng chẳng lẽ cô nghĩ là tôi không rõ cô đang âm mưu gì à?
Trước khi tôi lấy được tin tức về nhóm phụ nữ kia, cô không hề dám đến gần lữ quán An Bình, đúng không? Cô chỉ tìm một nơi nào đó để trốn, kế tiếp là giả vờ nghiêm túc giám sát nơi đó một khi tôi đến tìm cô?"
Dù bị đoán trúng tâm tư, Trần Hiểu Manh vẫn bày ra vẻ mặt rất vô tội. Tuy vậy, cô nàng cũng âm thầm đào sạch mồ mả nhà Giang Thành từ tận đáy lòng. Tên này ma mãnh như quỷ quái vậy, muốn chơi trên đầu hắn quả thật còn khó hơn lên trời.
"Sao anh lại lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử?" Trần Hiểu Manh giả vờ tức giận: "Vậy anh nghĩ xem, chúng ta nên làm thế nào?"
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nghiêng người tới trước, trầm giọng thăm dò: "Vậy... đổi ngược nhiệm vụ hai bên nhé?" Trần Hiểu Manh chân thành từ chối, sau đó cười khẩy, bảo: "Người khác thì không sao, nhưng với anh thì không được."
Vài giây sau, cô lại nói thêm: "Tính cách của anh quá tệ."
Sau rất nhiều cuộc mặc cả, cuối cùng cả hai kẻ âm mưu đầy bụng, lòng dạ xấu xa này mới hình thành nên một nhận thức chung cực kỳ quân tử.
Cả hai người... sẽ không tách nhóm.
Họ không những không thể tách ra, mà còn phải đảm bảo đối phương luôn ở trong tầm mắt của nhau.
Rốt cuộc, nhiệm vụ đã tiến đến những đến giây phút cuối cùng và sẽ kết thúc bất cứ lúc nào - nếu có ai đó kích hoạt được manh mối then chốt.
Đêm nay, cả hai người ngủ đều không thể ngon giấc. Trần Hiểu Manh không ngủ được vì điều kiện ẩm ướt và lạnh lẽo, còn Giang Thành lại bị Trần Hiểu Manh đá tỉnh mấy lần vì ngáy quá to, dễ gây chú ý.
Giang Thành rất tức giận, thế là dứt khoát ngồi dậy, không ngủ nữa.
Hắn bèn cử động cơ thể trong một phạm vi nhất định. Vì ngủ quên không để ý, chân tay của hắn đều tê dại cả. Tiếp đó, hắn lấy một hộp diêm từ trong túi ra, sau đó lại lôi ra một điếu thuốc xì gà nhàu nát từ một bên túi khác.
Đôi mắt của Trần Hiểu Manh sáng bừng lên. Cô nhận ra rằng, điếu xì gà này là do ông lão chăn nuôi gia cầm trong trấn từng tặng cho Bùi Càn.
Sau một tiếng "tạch", hắn đã châm lửa điếu xì gà.
Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Thành. Nhưng khi cô chưa kịp nói gì, giọng nói bất mãn của Giang Thành đã vang lên trước: "Tôi hút thuốc thôi mà cô còn muốn phàn nàn gì à?"
Trần Hiểu Manh đột nhiên quên mất mình định nói gì. ...
Trời đã sáng.
Trong thị trấn cách đó không xa, gà gáy liên tục. Sau đó còn có vài con chó sủa vang trời. Thị trấn vốn yên tĩnh về đêm, lúc này lại sống dậy.
Ở rnìa thị trấn, có một vài gã đàn ông ăn mặc giản dị, gánh theo đòn gánh đi loanh quanh.
"Ăn mặc thế này, chúng ta sẽ dễ bị chú ý khi vào trấn." Trần Hiểu Manh nấp sau bụi cây rậm rạp, nhìn qua khe hở.
Giang Thành cũng nấp sau một bụi cây khác bên cạnh.
Suy nghĩ thoáng qua, Giang Thành đáp: "Cứ cẩn thận tiến vào thôi. rồi tìm chỗ thay đồ. Xong xuôi hết mới đi điều tra tài liệu."
"Nhất trí."
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn cả hai người tưởng. Khi vừa đến rìa thị trấn, Giang Thành và Trần Hiểu Manh trông thấy có một căn nhà đang mở cửa, thế là nhanh chóng lẻn vào.
Người mở cửa là một phụ nữ khoảng 40 tuổi. Trông cô ta có vẻ như không ngủ đủ giấc vậy, nom khá là mệt mỏi.
Người phụ nữ ấy cầm một chiếc chậu gỗ, đầu tiên là đặt nó xuống đất, sau đó mới lấy những bộ quần áo trong chậu ra treo lên dây phơi thô sơ bằng dây gai dầu trước cửa.
Xong xuôi mọi việc, cô ngáp dài quay vào nhà, đóng cửa lại.
Đợi chừng nửa phút, Giang Thành và Trần Hiểu Manh lập tức phóng tới, tranh giành nhau bộ quần áo đã chọn trước, sau đó cũng không hề né tránh đối phương mà thay ngay tại chỗ.
Trước sau chỉ mất 20 giây, hai người này tựa như biến thành một người khác vậy.
Duy chỉ có giày là giày cũ, nhưng vẫn tạm ổn. Màu giày của cả hai đều là màu xám, kiểu dáng không có gì đặc biệt, vì đi một chặng đường dài nên dính rất nhiều bùn đất. Tuy nhiên, nếu không nhìn kỹ thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Giải quyết xong chuyện trang phục, đã đến lúc bắt tay vào công việc.
Dân làng của thôn Tiểu Thạch Giản ở xa có lẽ cũng nhận ra rằng hai người bọn họ đã trốn khỏi đây rồi. Về cơ bản, hắn và Trần Hiểu Manh còn khoảng 4 đến 5 tiếng đồng hồ.
Ngoại hình của Trần Hiểu Manh thuộc loại dễ gây chú ý giữa đám đông, thế nên việc nghe ngóng tài liệu chỉ có thể giao cho Giang Thành.
Đầu tiên, hắn hái một ít hoa cỏ dại rồi cùng nhét vào miệng, nhai xong thì nhổ lên tay, cuối cùng là bôi mớ dung dịch ấy lên mặt.
Bằng cách này, khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo vốn rất chiều lòng các quý bà của Giang Thành đã biến thành một khuôn mặt xám vàng y hệt như người dân thị trấn.
Trần Hiểu Manh cố chịu đựng cảm giác bài xích tự nhiên, sau đó bèn lấy một ít dung dịch từ trong tay Giang Thành rồi tự trát lên mặt mình.
May mắn thay, thị trấn An Bình này cũng cởi mở hơn thôn Tiểu Thạch Giản xa xôi kia.
Ở đây tuy ít người bên ngoài, nhưng dù sao cũng có một số gương tiểu thương đến mua lâm sản.
Giang Thành đến gặp một gã bán tạp hoá để hỏi thăm, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Có một tòa nhà được xây để làm viện địa chí tại thị trấn An Bình, nằm ở phía Đông, đi bộ khoảng 20 phút.
Trong lúc tiến đến viện địa chí thị trấn, Trần Hiểu Manh nghỉ hoặc nói: "Tôi sợ chúng ta sẽ vồ hụt nơi rồi. Viện địa chí thị trấn chỉ thường lưu trữ lại những thông tin mang tính chính quy của từng địa phương, làm gì ghỉ chép các tin tức bên lề khác."
"Không hẳn như vậy." Giang Thành có vẻ lạc quan,"Có thể đó chỉ là tên gọi mà thôi, nhưng trên thực tế thì cơ quan này sẽ là một phòng lưu trữ với nhiều hạng mục khác nhau."
Hắn nói tiếp: "Hiện tại không phải là thời đại mà chúng ta đang sống, thế nên việc quản lý và phân chia chức năng không hề có một chuẩn mực cụ thể như vậy".
Trần Hiểu Manh suy nghĩ một hồi, cảm thấy Giang Thành nói có phần đúng, thế là bất ngờ khen ngợi: "Không ngờ anh nhảm nhí như thế, vậy mà còn có nhiều kiến thức đến vậy."
"Chuyện vặt vãnh mà thôi!" Nghe thế, Giang Thành lập tức ưỡn ngực, nghiêng người, hồng hào cả mặt mà nhiệt tình mời gọi: "Nếu cô có đủ điều kiện trở thành khách VỊP và đặt được hạng mức phòng mà tôi phụ trách, cô sẽ có cơ hội biết được tôi là chuyên gia ở mảng nào."