Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Sơ Hở

Chương 152: Sơ hở Chương 152: Sơ hởChương 152: Sơ hở

"Được thôi." Trần Hiểu Manh cười bảo: "Anh cho tôi xin địa chỉ. Sau khi ra ngoài, tôi đến đăng ký thành viên để trải nghiệm thử, xem có tốt như anh quảng cáo hay không."

"Không thành vấn đề!" Giang Thành thẳng thắn: "Trước tiên, cô cho tôi xin số điện thoại nhé." Hắn dõng dạc giải thích: "Dù sao đi nữa, tôi thuộc về tầng lớp cao cấp, địa vị khác với người bình thường, cần phải đặt hẹn trước."

Trần Hiểu Manh nhún vai, tiếc nuối nói: "Vậy thôi, tôi ghét phiền phức lắm."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Trên đường có rất nhiều người qua lại, nhưng vì cả hai đã thay đổi quần áo và phong cách nên chẳng ai để ý đến họ.

Đi dọc theo con phố, rẽ qua vài lối khác nhau, cuối cùng cũng trông thấy một tòa nhà cao hai tầng.

Vị trí của tòa nhà này tương đối hẻo lánh, xung quanh được đắp đất vững chắc; có một tấm bảng gỗ được treo thẳng đứng trên cây cột cạnh cổng, ghi là "Viện địa chí thị trấn".

"Chúng ta đến rồi." Trần Hiểu Manh ngẩng đầu nói.

Cửa không đóng, hai người đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi bước vào.

Không gian bên trong tương đối rộng nhưng bày trí rất đơn giản. Ở lối vào có vài chiếc bàn gỗ dài, đằng sau là một nơi tựa như bàn dành cho khách mượn tài liệu ngồi đọc.

Xung quanh là các kệ gỗ lớn cao bằng thân người; trên kệ có nhiều vách ngăn, mỗi ngăn lại chứa đầy sách vở, tài liệu.

Một người đàn ông trông giống như nhân viên phục vụ đang nằm sấp ngủ gật trên chiếc bàn màu đen; tại mép bàn có vài cuốn sách đóng gáy.

Giang Thành bước đến, vỗ vào anh ta: "Chàng trai trẻ, thức dậy đi."

Nhân viên phục vụ này là một thanh niên chạc tuổi 20. Chẳng rõ đêm qua anh ta đã làm gì mà lúc này trông cứ mơ mơ màng màng: "Các anh chị là..."

Anh chàng vừa mở miệng là bị Giang Thành dùng ánh mắt rất nghiêm khắc ngắt lời ngay. Hắn giở giọng lạnh lùng: "Ngủ trong giờ làm việc, đây là thái độ làm việc của cậu sao?"

Cơn buồn ngủ của anh bạn nhân viên lập tức biến mất. Giang Thành biệt hơn là khi hai người này trông rất xa lạ, không giống các cư dân trong thị trấn.

Tuy người đàn ông trước mặt mặc quần áo rất bình thường, nhưng cả người đều toát ra khí chất ưu việt, đặc biệt là khóe miệng hơi nhếch lên kia.

Anh ta đã từng gặp các lãnh đạo lớn của quận, nhưng không ai trong số họ có khí chất tương đương với người đàn ông trước mặt này.

Để được nhận vào vị trí này, anh ta đã trải qua cả một đoạn đường nhấp nhô, còn phải tốn kém quà tặng rất nhiều nơi, thế nên lúc này lại càng cảm giác căng thẳng hơn rất nhiều. Ngay lập tức, anh chàng nhân viên này bèn bày tỏ thái độ cung kính tận tuy ngay.

"Anh... à không, anh chị cần gì?" Thanh niên ngập ngừng thăm dò, giả vờ như không nhận ra vị lãnh đạo đang cải trang vỉ hành này. Đây là thái độ khá chu đáo của anh ta khi tiếp đãi người bình thường.

"Cậu biết thôn Tiểu Thạch Giản không?" Giang Thành thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt thanh niên phục vụ; chỗ ngồi vẫn còn ấm áp.

Thanh niên kia sửng sốt một lúc, sau đó rất lâu mới hoàn hồn lại, chậm rãi gật đầu: "Tôi biết."

"Anh bạn trẻ, cậu biết điều đấy." Giang Thành nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, híp mắt lại, bảo: "Xem ra, cậu đã đoán được thân phận của chúng tôi rồi."

"Các anh, chị là lãnh đạo trên huyện xuống kiểm tra à?" Thanh niên cung kính hỏi, nhưng giọng nói lại rất thấp, sợ làm bại lộ hành vi giấu kín thân phận của các vị cấp trên này.

Cậu ấy liếm môi: "Chúng tôi đã nhận được thông báo cách đây không lâu, nhưng không ngờ các anh đến nhanh như vậy, vả lại..." Anh chàng mỉm cười: "Vả lại còn đến đây dưới hình thức này."

Giang Thành không hề giải thích gì, chỉ thoải mái dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu hỏi: "20 năm trước, ở thôn Tiểu Thạch Giản từng xảy ra một vụ án kinh hoàng. Nơi này còn lưu hồ sơ không?"

"Vẫn còn." Thanh niên phục vụ lập tức xoay người, chạy về phía góc tối bên trong căn phòng này. Sau đó, cậu ta khiêng một cái thang ra, đặt nó tựa vào một chiếc kệ rất kín đáo nằm trong góc, cuối cùng mới lấy một cuốn sách từ tầng trên cùng xuống.

Khi chạy trở lại, cậu ấy bèn cẩn thận đưa cuốn sách ra, thở hổn hển nói: "Báo cáo thủ trưởng, đều ở đây. Tuy nhiên, có lẽ là không nhiều chỉ tiết cho lắm, nếu muốn tìm hiểu nhiều thông tin hơn thì anh có thể ghé sang đồn cảnh sát." Hỏng bét rồi...

Giang Thành vẫn nở nụ cười. Hắn dùng một tay cầm lấy cuốn sách mà nhân viên phục vụ đưa cho, trong khi tay kia thì lặng lẽ thò vào túi, lấy ra một miếng sắt được mài bóng loáng rồi âm thầm giấu trong lòng bàn tay của mình.

Đồng thời lúc này, Trần Hiểu Manh cũng run nhẹ cổ tay; một vật gì đó trông giống như một cây tram trượt xuống lòng bàn tay của cô. Cô cũng âm thầm giấu món hung khí này trong lòng bàn tay.

Tiếp đến, Trần Hiểu Manh giả vờ vô tình nhìn xung quanh, lén lút quan sát cách bố trí nơi đây.

Vụ án lừa gạt ở thôn Tiểu Thạch Giản đã xảy ra cách đây 20 năm, là một vụ án rất cũ. Nói một cách đơn giản, tuổi đời của vụ án này thậm chí còn lớn hơn cả tuổi đời của tên thanh niên phục vụ.

Tài liệu liên quan đến vụ án được cất trên nóc kệ ở một vị trí rất xa, cần phải kê thang mới lấy được. Điều này chứng tỏ rằng, rất ít người tìm đọc nó trong một quãng thời gian khá lâu.

Nhưng mà... trông tên nhân viên phục vụ này có vẻ ngu ngốc, ấy thế mà chẳng cần dò lại danh sách lưu trữ tài liệu mà đã có thể trực tiếp biết ngay vị trí cất giữ bộ tài liệu từ 20 năm trước kia, bắt thang lên lấy chính xác ngay lập tức...

Phản ứng đầu tiên của Giang Thành chính là nghĩ rằng nhóm mình đã trúng kế. Có lẽ viện địa chí này cũng đã bị tên thôn trưởng thôn Tiểu Thạch Giản kia gài người vào nằm vùng rồi.

Địch ngoài sáng, mình trong tối, nhưng khi chưa vạch mặt lẫn nhau thì Giang Thành vẫn sẵn lòng trì hoãn. Trong lúc này, Trần Hiểu Manh cũng chỉ là chuẩn bị sẵn sàng, thay vì ra tay tấn công đột ngột.

Giang Thành mỉm cười, chậm rãi mở xấp tài liệu ra.

Bộ tài liệu này quả thực chính là những sự việc đã xảy ra của 20 năm trước. Sau khi đọc thoáng qua phần tổng quan, Giang Thành bèn lật ngược lại; tình tiết vụ án gần như phù hợp với những gì mà bọn họ đã biết.

Phần sau của bộ tài liệu cũng có ghi chép đầy đủ về tên, quê quán, địa điểm và phương thức lừa gạt, bắt cóc 29 người phụ nữ kia.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn chính là diễn biến cuộc đời của những người phụ nữ đó trong khoảng thời gian sau này.

Giang Thành lật từng trang, còn Trần Hiểu Manh đứng phòng thủ bên cạnh, sẵn sàng ứng phó tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Thanh niên nhu vụ tr Ynga †o mắt im lăng auan sát hai naười. Khi lật đến trang cuối cùng, ngón tay của Giang Thành chợt dừng lại.

Trang tài liệu này ghi lại thông tin của một người phụ nữ, tên Tô Dĩnh.

21 tuổi, là sinh viên của một trường đại học từ thành phố lớn, chuyên ngành Mỹ thuật.

Quan trọng hơn, theo bản ghi chép trong này, kể từ sau khi được cứu thì dung mạo của cô ấy đã bị hủy hoại hoàn toàn, cuống họng cũng không thể phát ra âm thanh được nữa.

Vì gia đình của cô ấy là danh gia vọng tộc tại địa phương, nên từ sau sự việc này thì đám người nhà cổ hủ kia vô cùng xấu hổ, dứt khoát từ chối việc nhận lại cô về nhà.

Chỉ cho người đưa cô một khoản tiền, để cô ấy tự tìm đường mưu sinh.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại rất mơ hồ. Bộ tài liệu này chỉ đề cập đến việc cô tiếp tục sinh sống ở khu vực lân cận và không hề nhắc gì đến các thông tin như cô làm nghề gì, sống tại địa chỉ nào.

Đây hẳn là do thư ký ghi lại bộ tài liệu này muốn âm muốn bảo vệ người phụ nữ tội nghiệp đó, không nỡ gây tổn thương cho cô lần thứ hai.

Sau khi đóng quyển sách lại, Giang Thành lại nhìn về phía thanh niên trước mặt.

Tuy cậu ta còn trẻ tuổi nhưng nguy trang rất khéo, ngay cả Giang Thành cũng không thể nhìn ra sơ hở ngay từ lúc ban đầu.

"Tại sao cậu nhìn tôi như vậy?" Trong lúc nhìn chằm chằm vào thanh niên phục vụ, Giang Thành đột nhiên hỏi một câu.

Anh chàng kia sững người một lúc, vì chẳng rõ tại sao giọng điệu của người đàn ông trước mặt lại thay đổi đột ngột thế này: "Không... Không có gì, chỉ là..." Cậu ta ấp úng mãi, không dám nói thẳng, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc vào bộ tài liệu trong tay Giang Thành.

"Cậu có hứng thú với vụ án này à?" Hắn lắc nhẹ quyển sách trong tay.

"Không, không hề." Thanh niên phục vụ nhanh chóng xua tay: "Tôi không hề có hứng thú với nó. Tôi chỉ... chỉ tò mò là tại sao gần đây lại có nhiều người đến hỏi thăm vụ án này đến thế?" Cậu ta nghỉ hoặc đáp.

Trần Hiểu Manh đột nhiên nhận ra chỉ tiết kỳ quái trong câu nói này: "Gần đây, lại có người tìm đến xin đọc phần tư liệu này à?"
Bình Luận (0)
Comment