Chương 153: Chân tướng
Chương 153: Chân tướngChương 153: Chân tướng
"Vâng." Thanh niên phục vụ gật đầu: "Cục Cảnh sát huyện đã cử người tới đây. Họ cũng yêu cầu đích danh bộ hồ sơ này."
"Lúc mấy giờ?"
"Khoảng một tiếng trước." Nam thanh niên nhìn bộ hồ sơ trong tay Giang Thành, nghỉ hoặc nói: "Khi đó, trời vừa mới rạng sáng. Tôi còn đang ngủ, thế là bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Người kia vừa đến là chỉ đích danh muốn xem hồ sơ của vụ án này. Tôi không thể nào nhớ được một vụ án ở thời điểm xa lơ xa lắc như vậy, thế nên phải lục lọi trong ngăn tư liệu rất lâu thì mới tìm ra."
"Không ngờ khi tôi mới cất lại quyển tài liệu vào ngăn tủ chưa được bao lâu thì anh, chị đã đến." Anh chàng ngượng ngùng sờ chóp mũi, sau đó còn thì thầm: "Sớm biết thế, tôi khỏi phải cất đi."
"Người kia trông như thế nào?" Trần Hiểu Manh hỏi.
Thanh niên phục vụ chớp chớp mắt, tựa như không hiểu ý của cô ta, thế là mơ hồ đáp: "Là người của Cục Cảnh sát huyện, mặc đúng đồng phục, còn vác theo một cái bao vải."
"Ý tôi là, dáng dấp của người đó thế nào?" Dường như Trần Hiểu Manh nhận ra gì đó nên chợt nóng nảy dần, cũng bắt đầu to tiếng hơn: "Là nam hay nữ?"
"Là phụ nữ." Thanh niên trả lời ngay lập tức.
Là phụ nữ... Một cảm xúc khó nói đồng thời bừng lên trong mắt Giang Thành và Trần Hiểu Manh.
"Một người phụ nữ hay hai người phụ nữ?"
Dường như thanh niên phục vụ này không hiểu được tại sao lãnh đạo trên huyện lại quan tâm đến người của Cục Cảnh sát huyện đến thế, nhưng vì mơ hồ cảm thấy chuyện này có dính líu đến một sự vụ gì đó rất quan trọng nên không dám nghĩ ngợi nhiều, bèn cố gắng hình dung lại: "Kẻ bước vào điều tra thông tin chỉ là một người phụ nữ, tôi chẳng rõ còn ai ngoài cửa không nữa."
"Cậu có nhớ cô ta trông như thế nào không?"
"À..." Thanh niên phục vụ hơi xấu hổ: "Cô ấy đội một chiếc mũ rộng vành, và tôi... tôi chỉ lo tìm kiếm tài liệu cho cô ấy mà thôi. Lúc đó, trời rất tối, nên... tôi không để ý."
Ở thời điểm này, tại sao lại có một người phụ nữ đơn độc đến viện địa cách đây 20 năm nhỉ? Giang Thành dần nghiền ngẫm về chỉ tiết này.
Hắn lập tức nghĩ đến Vu Mạn và Lý Lộ, hai cô gái đã mất tích.
Tuy người kia đến đây trong trang phục cảnh sát, nhưng ít nhất là đối với Giang Thành thì muốn có được loại trang phục đó cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Trần Hiểu Manh hiển nhiên cũng nhận rõ chỉ tiết này, thế là vội vàng hỏi: "Cậu có nhớ cô ta rời khỏi đây rồi đi theo hướng nào không?"
"Về chuyện này thì tôi biết." Thanh niên phục vụ nuốt nước bọt, chỉ về phía cửa: "Vừa ra ngoài, cô ta rẽ phải."
Trần Hiểu Manh lập tức đứng dậy, bước ra ngoài.
"Chờ một chút." Giang Thành gọi Trần Hiểu Manh lại, sau đó quay sang quan sát tên nhân viên phục vụ này bằng ánh mắt rất mịt mờ, cũng khiến cậu ta sởn cả gai ốc.
"Cô ta đến đây còn làm gì khác không, ngoài việc điều tra hồ sơ vụ án kia?" Giang Thành nghiêm túc hỏi.
"Cô ấy cũng mượn bộ hồ sơ liên quan đến dân làng trong thôn Tiểu Thạch Giản." Thanh niên phục vụ thận trọng đáp, sợ mình vô tình xúc phạm đến cấp trên.
Trần Hiểu Manh dừng bước khi nghe đến đoạn này.
"Bộ hồ sơ đó đâu?" Giang Thành gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hơi nheo mắt lại.
Thanh niên phục vụ lập tức quay lại tìm. Chưa đầy một phút, cuốn sổ ghi chép các thông tin liên quan đến dân làng của thôn Tiểu Thạch Giản, thị trấn An Bình, đã xuất hiện trong tay Giang Thành.
Hắn giả vờ giả vịt lật xem.
Nhưng chỉ nửa phút sau, con ngươi của Giang Thành đột nhiên co lại. Hắn đã phát hiện ra một cái tên quen thuộc trong bộ tài liệu này: Lưu Tồn Nghĩa.
Ở cột chức vụ có ghi hai chữ "Trưởng thôn".
Ông ta là trưởng thôn hiện tại của thôn Tiểu Thạch Giản, và ông ta cũng là người đã mời Giang Thành và những kẻ khác đến thôn Tiểu Thạch Giản.
Nhưng điều mà Giang Thành thực sự quan tâm không phải là chỉ tiết này, mà là dấu ngoặc đơn đằng sau cái tên Lưu Tồn Nghĩa.
Bên trong dấu ngoặc đơn ấy chính là ba chữ "Tiền Kiến Quốc". ba tấm bài vị bên trong phế tích của từ đường nhà họ Tiền: Tiền Kiến Quốc, Tiền Kiến Thiết và Tiền Kiến Tú.
Hóa ra, người đứng đầu thôn Tiểu Thạch Giản hiện tại chính là Tiền Kiến Quốc, đứa con trai may mắn còn sống sót của cựu trưởng thôn họ Tiền năm đó, để rồi thay tên đổi họ nhằm tránh việc bị quỷ hồn truy sát.
Chẳng trách sao...
Đến lúc này, đã rõ vì sao ông ta lại có hành vi như vậy.
Trong vấn đề này, sở dĩ Tô Dĩnh đã đốt đi từ đường nhà họ Tiền nhưng lại không phá đi bài vị của Tiền Kiến Quốc, Tiền Kiến Thiết và Tiền Kiến Tú, đây ắt hẳn là để nhắc nhở mọi người rằng: ba người này là giả chết và họ vẫn còn sống.
Theo bản ghi chép thông tin về dân làng, nhà họ Tiền có tổng cộng 5 người con. Trong đó, người con cả và người con thứ đã chết, mà cũng chẳng rõ nguyên nhân tử vong. Người con thứ ba chính là Tiền Kiến Quốc, sau khi đổi tên thì trở thành trưởng thôn của thôn Tiểu Thạch Giản.
Tiền Kiến Thiết là người con thứ tư. Ông ta sau này...
Giang Thành lật qua trang kế, để rồi đột nhiên phát hiện trang giấy ghi chú thông tin về Tiền Kiến Thiết đã biến mất. Phía dưới mép trang có vết răng cưa không đều nhau.
Hiển nhiên, có ai đó âm thầm xé trộm đi trang giấy này.
"Mẹ kiếp!" Trần Hiểu Manh thầm mắng.
Giang Thành cũng không kiêng ky gì tên nhân viên phục vụ, thẳng thừng lấy ra tấm ảnh mà hắn từng tìm được bên trong căn nhà bỏ hoang của họ Tiền.
Sau khi so sánh đối chiếu, Giang Thành xác nhận người mang khẩu súng săn trên vai chính là con cả Tiền Kiến Nghiệp, còn kẻ cầm bàn tính chính là Tiền Kiến Lâm - người chuyên phụ trách việc làm ăn buôn bán, Tiền Kiến Quốc là người con thứ ba - kẻ đang ôm đống sổ sách và hiện nay đang giữ chức trưởng thôn của thôn Tiểu Thạch Giản dưới cái tên Lưu Tồn Nghĩa.
Vậy, người còn lại đeo tạp dề màu xanh nhạt kia chắc chắn là Tiền Kiến Thiết, người con thứ tư.
"Là ông chủ của lữ quán An Bình." Trần Hiểu Manh hạ giọng.
Cô nhớ rằng, ông chủ kia cũng họ Lưu. Ông ấy đeo tạp dề trong lúc bận rộn nơi nhà bếp, mà tay nghề cũng khá ổn.
Ông ta chịu trách nhiệm kinh doanh lữ quán trong thị trấn, sau đó là Đồng thời, còn có nhiệm vụ dẫn dắt các vị "cao nhân" bị thu hút bởi những phần thù lao hào phóng. Chuyện tranh chấp với nhóm người trưởng thôn trước đó vốn dĩ chỉ là một màn kịch của hai anh em nhà bọn họ hợp tác diễn nên mà thôi.
Mục đích là lấy được lòng tin của đám người Giang Thành.
Giang Thành hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.
Đây chính là diễn biến của toàn bộ vụ án.
Tiếp theo, cả hai cũng không cần tốn thời gian với thanh niên phục vụ này nữa, thế là vội đứng dậy rồi trực tiếp rời đi.
Thanh niên phục vụ bị hai nhóm "lãnh đạo cấp cao" liên tục tập kích, lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, cậu ta còn âm thầm khấn vái tổ tiên, cầu mong đừng vì chuyện này mà mình bị mất việc.
"Nhưng kỳ lạ nhỉ?" Vừa thu dọn bàn ghế, cậu ta vừa lẩm bẩm: "Tại sao khẩu âm của bọn họ cứ lạ lạ, chẳng lẽ là người nơi khác điều động đến đây?"
Cậu ấy chỉ lắc đầu, tiếp tục lau bàn, cho đến khi chiếc bàn gỗ được lau sáng bóng. ...
Sau khi rời khỏi viện địa chí thị trấn, Giang Thành và Trần Hiểu Manh lập tức tăng tốc, chạy về phía lữ quán An Bình.
Ban đầu, họ cho rằng Lý Lộ và Vu Mạn đã bị mắc kẹt tại thôn Tiểu Thạch Giản, thậm chí là đã gặp bất trắc rồi.
Nhưng sự thật chứng minh rằng, cả hai đã lo xa.
Một người trong số họ, thậm chí là cả hai người, đã sớm rời khỏi thôn Tiểu Thạch Giản. Cái cảm giác bị áp chế hoàn toàn thế này, vì đã lâu không được cảm thụ nên Trần Hiểu Manh cực kỳ khó chịu.
Có rất nhiều người giả heo ăn thịt hổ, kể như cả hai đã nhìn lầm người trong nhiệm vụ này.
"Anh nói xem, là ai vậy?" Trần Hiểu Manh lạnh lùng hỏi: "Hay chính là cả hai cô gái ấy cùng nhau hợp tác?"
Giang Thành cũng bỏ đi thái độ đùa giỡn lúc trước, nghiêm túc đáp: "Ất hẳn là chỉ một người. Nếu là hai người, vậy quá lộ rõ mục tiêu." Hắn vừa đi, vừa nói: "Bên cạnh đó... Nếu không để lại một người trong làng, cô nghĩ xem... Chúng ta có dễ dàng rời đi như vậy hay không?"