Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 154 - Chương 154: Gài Bẫy

Chương 154: Gài bẫy Chương 154: Gài bẫyChương 154: Gài bẫy

Trần Hiểu Manh suy nghĩ một hồi, sau đó biết rõ Giang Thành nói có lý. Trong đầu cô thỉnh thoảng còn xuất hiện hình ảnh của Lý Lộ và Vu Mạn, tựa như đang lựa chọn giữa hai người.

"Đừng suy nghĩ nhiều, sớm muộn sẽ biết thôi." Giang Thành dừng bước, vì đã có thể trông thấy lữ quán An Bình từ xa xa.

Không có nhiều các tòa nhà ba tầng trong thị trấn.

Dòng thời gian ở thế giới này càng ngày càng kỳ quái. Đêm cực dài, ngày cực ngắn, chỉ ghé sang viện địa chí thị trấn có một lúc thôi mà bây giờ đã là giữa trưa.

Người đi bộ trên đường phố cũng có biểu hiện kỳ quái, tựa như chỉ là đi lang thang không mục đích; các hàng quán ven đường và những người bán hàng rong trên phố cũng rơi vào trạng thái âm u, đầy tử khí.

Nếu bắt buộc phải miêu tả, thì biểu hiện của mọi người chẳng có gì khác thường, nhưng nếu gộp chung nguyên đám người ấy lại thì trông vô cùng quỷ dị.

Giang Thành cũng từng trải qua tình huống tương tự - đây chính là điểm báo trước khi nhiệm vụ kết thúc.

Hai người dừng chân khi còn cách lữ quán An Bình một đoạn. Hôm nay, ngôi lữ quán này mang đến cho bọn họ một cảm giác rất cổ quái. Cả hai bèn đổi góc độ, tìm nơi có thể nhìn thấy thẳng vào mặt chính diện của ngôi lữ quán này.

Cửa chính của lữ quán đang đóng kín; tất cả các ô cửa sổ lộ ra bên ngoài cũng đóng kín, và ngay cửa còn treo thêm một tấm biển ngừng kinh doanh.

Rõ ràng, có điều gì đó không ổn ở bên trong.

"Có lẽ trưởng thôn và những người khác đều tới rồi." Trần Hiểu Manh nấp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát động tĩnh chung quanh lữ quán. Sau đó, cô quay đầu, nhìn về phía Giang Thành: "Bọn họ đang mai phục bên trong, chờ đợi chúng ta tự rơi vào bẫy."

Ngẫm nghĩ một hồi, Giang Thành đột nhiên hỏi: "Cô nói xem, tên đồng bọn đã đi trước chúng ta một bước kia bây giờ đang ở đâu?"

"Đồng bọn?"

Trần Hiểu Manh bài xích cụm từ này theo bản năng, nhưng cô lại không thể phủ nhận cụm từ đó rất thích hợp với hoàn cảnh hiện tại. Bên canh đó. câ cñna không cần ý kiến ý ò về cách chơi chữ ca Giana Thành vô ích mà thôi.

"Có lẽ là đã bị bắt mất rồi." Trần Hiểu Manh nói thẳng.

Dù sao đi nữa, mụ đầu sỏ Tiền Kiến Tú đang trốn ở đây, thế nên lữ quán An Bình cũng là đích đến cuối cùng của mọi người.

Trưởng thôn và những người khác đương nhiên biết điều này.

"Không hẳn..." Giang Thành suy nghĩ: "Từ việc xé trang ghi chú thông tin đó ra, có thể thấy rằng cô ấy đang nhắm vào những người chơi có thể sống sót khác."

Trần Hiểu Manh nhướng mày: "Rốt cuộc, ý anh là sao?"

"Cô đều có thể nhận ra lữ quán An Bình có vấn đề, chẳng lẽ người phụ nữ kia không nhận ra ư?" Nhìn chằm chằm vào lữ quán An Bình một lúc lâu, Giang Thành càng cảm thấy nó kỳ quái.

Một lúc sau, hắn tiếp tục nói: "Nếu tôi là cô ấy - sau khi phát hiện lữ quán có vấn đề - vậy sẽ ẩn nấp ở phụ cận, chờ đợi một thằng ngu nào đó bước vào trước để ăn đạn dùm tôi.

Chờ đến khi an toàn, tôi sẽ vào sau."

"Nhưng cô ấy không phải là anh." Trần Hiểu Manh không hề nể mặt: "Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ từ bỏ một cơ hội tốt như vậy. Cả tôi và anh đều biết rằng, càng kéo dài thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn đối với tất cả chúng ta cơ mà."

Trần Hiểu Manh nói cũng có lý. Nếu gã trưởng thôn kia gọi người tới phục kích ở lữ quán An Bình, và nếu không quen thuộc với nơi đây thì cơ hội chiến thắng sẽ vô cùng nhỏ nhoi.

Người phụ nữ giấu mặt cao tay kia cũng phải biết rõ điều này.

"Tôi mặc kệ, muốn đi thì cô tự mà đi." Giang Thành giả vờ như bản thân rất nhút nhát.

Thấy hắn như vậy, Trần Hiểu Manh cực kỳ khó chịu.

Khi cần quyết đoán mà không chịu quyết đoán, ắt hẳn sẽ phản tác dụng. Trần Hiểu Manh - người đã giãy giụa ít lâu trong Ác mộng - hoàn toàn hiểu được ý tứ của câu nói này. Tuy người đàn ông bên cạnh rất cẩn thận, nhưng nếu cẩn thận quá mức sẽ tự hại chết bản thân anh ta.

Không hiểu tại sao, sau khi nhận ra Giang Thành cũng có lúc đi lệch hướng, cô lại thở phào nhẹ nhõm, tựa như đây vốn dĩ chính là phẩm chất của một người bình thường nên có.

"Anh cứ ở đây chờ chết đi!" Đây là câu nói cuối cùng mà Trần Hiểu Manh gửi cho Giang Thành trước khi rời đi. Giang Thành lẩm bẩm gì đó, bày tỏ sự bất mãn trong lòng.

Mặc dù Trần Hiểu Manh đã quyết định tiến vào lữ quán An Bình, nhưng trước khi hành động thì cô vẫn chuẩn bị khá đầy đủ.

Những gì mà Giang Thành từng nói không phải là không có lý. Đầu tiên, cô dạo một vòng lớn xung quanh lữ quán, nhưng chẳng thể phát hiện ra bất cứ một dấu hiệu mai phục nào đến từ tên "đồng bọn" hay trưởng thôn bên kia.

Sau đó, cô lặng lẽ lẻn tiến đến một bức tường kín đáo của ngôi nhà lữ quán, xác nhận xong xung quanh không có ai thì mới thử đẩy mạnh cửa sổ. Bất ngờ thay, cửa sổ lại mở toang vì động tác đẩy của cô.

Hoá ra, cửa sổ chỉ là đóng lại, nhưng không hề bị khoá kín.

Trong phòng tương đối tối tăm. Cô nheo mắt lại để thích nghỉ với không gian u tối này, sau đó mới đứng dậy, phóng người vào.

Thân thủ của Trần Hiểu Manh rất khá, nhảy chạm đất mà chỉ gây ra một âm thanh bé tí mà thôi.

Đây chính là căn phòng mà cả đám từng dùng bữa trước đó.

Diện tích không lớn lắm, bày trí cực kỳ đơn giản; ở giữa có đặt một chiếc bàn tròn, xung quanh có bảy tám chiếc ghế xếp xiêu vẹo, không khác gì khung cảnh trước khi bọn họ rời đi.

Chỉ là, cửa của căn phòng này được đóng kín nên trong phòng tương đối tối tăm mà thôi.

Từ lúc đáp xuống sàn phòng, Trần Hiểu Manh không hề cử động, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô chỉ vểnh tai lên, cố gắng lắng nghe động tĩnh xung quanh mình.

Thính giác của cô rất tốt, đó chính là ưu điểm của cô. Trong một hoàn cảnh rất yên tĩnh, cô có thể nhạy cảm cảm nhận rõ ràng từng hơi thở, thậm chí là cả nhịp tim của những người đứng gần mình.

Nhờ năng lực có thể được xem như một hệ thống cảnh báo trước thế này, cô đã sống sót qua nhiều cơn Ác mộng.

Trần Hiểu Manh im lặng khoảng 01 phút. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, cô ta không nghe thấy bất kỳ tiếng động dị thường nào. Cả ngôi nhà 3 tầng dường như... đã chết hẳn, từ trong ra ngoài.

Trần Hiểu Manh nín thở đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa. Sau đó, cô ta bèn nắm lấy tay đấm cửa, hé mở ra một khe nhỏ.

Đại sảnh bên ngoài cũng như thế, hoàn toàn trống rỗng. liệu ông chủ lữ quán có nghe trước tin tức về chuyện này rồi bỏ trốn cùng người em gái Tiền Kiến Tú hay không.

Đang chuẩn bị tiếp tục hành động, cô đột nhiên nghe thấy có tiếng động lạ từ sau lưng.

Trần Hiểu Manh lập tức quay người lại, thế là phát hiện ngoài cửa sổ còn có thêm một cái đầu thò vào.

Giang Thành lén nhìn một hồi, và có lẽ vì nhìn không rõ nên hắn phải híp mắt lại. Gió thổi qua kẽ tóc, chẻ ngôi giữa, trông rất giống một thành viên của Đảng kháng chiến thời chống Nhật.

Nhìn một hồi, hắn tựa hồ nhìn thấy Trần Hiểu Manh. Sau đó, sắc mặt của hắn bỗng hồng hào hẳn lên. Đầu tiên, hắn thò một chân bước vào, tiếp đó chui cả cơ thể vào bên trong.

Vừa tiếp đất xong, Giang Thành lập tức trườn tới bên cạnh Trần Hiểu Manh, thấp giọng quan tâm bảo: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, vì không an tâm cô ở đây một mình nên mới theo vào."

Nghe một câu như vậy, nhưng khi lọt vào tai của Trần Hiểu Manh thì lại biến thành nghĩa khác. Bởi vì, cô chợt nhớ đến những gì Giang Thành từng nói trước đó, đại loại kiểu: 'Nếu tôi là cô ấy, sau khi phát hiện trong lữ quán có vấn đề, thì tôi sẽ ẩn nấp xung quanh, chờ thằng ngu nào đó vào trước để hứng đạn'.

Chờ thằng ngu nào đó...

Mặc dù Trần Hiểu Manh ép buộc mình không suy đoán lung tung, nhưng sự thật rành rành đó.

Lý do mà cô chọn một địa điểm xa xôi như vậy để tiến vào là vì tránh việc Giang Thành lợi dụng cô. Ai ngờ đâu, tên Giang Thành vô liêm sỉ này lại theo sát sau lưng cô như vậy.

Giang Thành lén nhìn ra ngoài cửa, một lúc sau mới ghé sát vào tai Trần Hiểu Manh, nói: "Đừng sợ!" Hắn nuốt nước miếng, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Một hồi, cô cứ ra ngoài trước đi. Tôi sẽ theo sau lưng cô, bảo vệ cô."

Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ phía sau gáy của Giang Thành, nơi có một dãy chậu hoa đất sét màu đỏ. Đột nhiên, cô bỗng dưng muốn chộp lấy chậu hoa kia, đập chết cái tên Giang Thành này.
Bình Luận (0)
Comment