Chương 156: Mật thất
Chương 156: Mật thấtChương 156: Mật thất
"Vậy Vu Mạn..."
Ngưng một giây, Giang Thành bình tĩnh nói: "Cô ấy có khả năng là bị trưởng thôn khống chế, cũng có khả năng là đã chết rồi."
Trong ác mộng xuất hiện chuyện đồng đội tử vong là chuyện rất thường gặp, nhưng đa phần đều do quỷ làm, còn như Vu Mạn bị NPC trong nhiệm vụ làm hại thì không nhiều.
Trần Hiểu Manh không muốn suy đoán Vu Mạn sau khi rơi vào trong tay đám người trưởng thôn sẽ gặp phải chuyện gì, cô ta thậm chí hy vọng rằng Vu Mạn đã chết trước khi bị bắt được.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Giọng nói của Giang Thành truyền đến: "Có thời gian nghĩ đến người khác chỉ bằng nghĩ cho chính mình, bất luận Vu Mạn như thế nào thì cũng là sự thật rồi, cô hay tôi đều không thể thay đổi được nữa."
"Nếu như cô không muốn có kết cục như cô ấy, thì phấn chấn lên, đi tìm manh mối, nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Biểu hiện của Trần Hiểu Manh vừa rồi chẳng qua là xuất phát từ sự đồng cảm cùng là nữ giới, sau sự chậm trễ ngắn ngủi, sự kiên cường đã quay trở lại khuôn mặt: "Chúng ta vào trong đi." Cô ta nhỏ giọng nói.
Cầm tấm sắt trong tay, Giang Thành là người đầu tiên lẻn vào cánh cửa ngầm.
Trần Hiểu Manh đi theo phía sau hắn.
Không gian bên trong rất chật hẹp, hai người chỉ có thể khom người đi về phía trước.
Nhưng cũng chính vì vậy, Giang Thành phụ trách mở đường, cũng không cảm thấy quá căng thẳng.
Hắn phán đoán Lý Lộ sẽ không lựa chọn mai phục ở đây.
Sau khi rẽ vài vòng, hai người tiếp tục đi lên phía trên, Giang Thành thầm đếm từng bước cho đến khi đến cuối cầu thang.
Trên đỉnh đầu có một chỗ ván lật, trên ván lật có một nắm cửa đơn giản làm bằng sợi sắt uốn cong.
Dựa vào số lượng cầu thang phán đoán, hiện tại đã đang ở vị trí tầng ba của lữ quán.
Hai người đều nhận ra, đằng sau chỗ ván lật chắc hẳn là mật thất nơi Tiền Kiến Tú ở. Thành bại đều vào lúc này.
Giang Thành dùng tay cầm vào nắm cửa, quay đầu nhìn Trần Hiểu Manh, Trần Hiểu Manh gật đầu với hắn, tỏ ý đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Thành dùng tốc độ cực nhanh lật ván ra, xẹt người qua từ cái lỗ lộ ra, đồng thời lập tức bước ra một bước, để nhường chỗ cho chỗ cái lỗ.
Trần Hiểu Manh theo sau xuất hiện.
Mặc dù trong phòng rất tối nhưng Giang Thành vẫn lập tức nhận ra ngay đây không phải là mật thất gì, mà là phòng 307 nơi bọn họ đã ở trước đây.
Cánh cửa ngầm này được xây dựng dưới bàn gỗ, rất kín đáo, một khi đóng lại, đứng trong phòng rất khó có thể nhìn ra sơ hở.
Một cảm giác ớn lạnh xuất hiện trong lòng hai người cùng một lúc.
Ai ngờ, trong căn phòng bọn họ ở lại có một lối đi bí mật, nếu như đợi khi bọn họ ngủ say, chủ quán dẫn người đến đột nhiên ám sát... hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Cùng lúc đó, Giang Thành cũng nghĩ thông một chuyện khác đã xảy ra.
Chẳng trách khi phát hiện ra có người ngoài cửa, chủ quán Tiền Kiến Thiết lại lập tức cầm dao đến phòng 307, hóa ra không chỉ là đang nghỉ ngờ bọn họ, mà còn để xác nhận xem lối đi bí mật có bị lộ hay không.
Những dấu chân dính máu đã biến mất ở đây.
Giang Thành và Trần Hiểu Manh vô cùng ăn ý chia ra kiểm tra dưới gầm giường, trong tủ quần áo, trong phòng tắm và những nơi khác mà người ta có thể dễ dàng ẩn nấp, nhưng không hề phát hiện được gì.
Kéo cửa ra, cuối hành lang ngoài cửa vẫn là ngọn nến lẻ loi kia.
Vị trí của chân nến khá kì lạ, không lên không xuống nằm ngay chính giữa bức tường, điều này cũng dẫn đến hiệu ứng ánh sáng rất hạn chế.
Phía sau bức tường cuối hành lang, chính là mật thất nơi Tiền Kiến Tú ở.
Ánh mắt của Trần Hiểu Manh trở nên cổ quái.
Người trước kẻ sau, thận trọng đi về phía cuối hành lang.
Trần Hiểu Manh duy trì khoảng cách một mét với Giang Thành, luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, trong mắt cô ta, cánh cửa bên cạnh có thể mở ra bất cứ lúc nào, sau đó ai đó sẽ cầm dao lao ra ngoài. Bức tường tối đen, cho dù có ánh nến nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác bất an, tựa như có một luồng gió hung ác xuyên qua bức tường, Trần Hiểu Manh theo bản năng nuốt nước miếng.
Giang Thành tìm được khe hở của cánh cửa bí mật trên tường, dùng tay khẽ đẩy nhẹ, cánh cửa bí mật mở ra một khe hở.
Điều này thực sự khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Điều bọn họ lo lắng nhất chính là không thể mở được cánh cửa bí mật, manh mối đều đã tìm được rồi, kết quả bởi vì không mở được cửa mà mọi nỗ lực trước đó đều tốn công vô ích, chắc hai người sẽ ói ra máu mất.
Giang Thành dùng một tay nắm lấy khe hở trên cánh cửa ngầm, cánh tay chậm rãi dùng lực.
Sức nặng của cánh cửa ngầm vượt quá sức tưởng tượng, hắn lại không hy vọng gây ra động tĩnh quá lớn, vì vậy sau khi làm cho khe hở lớn hơn, Giang Thành thận trọng tiến lại gần nhìn vào bên trong.
Bên trong rất tối, ngọn nến trắng mà Chu Vinh từng miêu tả cũng không còn nữa, hắn chỉ có thể nhìn thấy một số đường nét mơ hồ tối tăm, trông có vẻ là đồ nội thất.
Khi ánh mắt quét qua một chỗ, hắn chợt nhận ra hình như có một vật hình trụ đứng sau cánh cửa ngầm, cao khoảng nửa người, giống như một chiếc ghế cao.
Chỉ có điều...
Ngay khi hắn tập trung ánh mắt, muốn nhìn xem đó là thứ gì thì một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, Giang Thành lập tức ngã về phía sau.
Ngay sau đó, một con dao găm có ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện ở nơi mắt của Giang Thành vừa rồi.
Nếu như chỉ chậm nửa giây thôi, hiện tại con dao găm đó đã đâm vào hốc mắt của hắn rồi.
Khi đòn tấn công thất bại, con dao găm nhanh chóng được rút ra, sau đó cánh cửa ngầm đã mở ra một khe hở lại "bang" một tiếng đóng lại.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, đến lúc Trần Hiểu Manh kịp phản ứng và lao về phía trước thì cánh cửa ngầm đã bị đóng lại, không thể tìm ra kẽ hở nữa.
"Khốn kiếp!" Trần Hiểu Manh đá vào cánh cửa ngầm.
Độ dày của cánh cửa ngầm đối với bọn họ là không thể tưởng tượng được, thậm chí còn không cả run rẩy một cái. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ lại bị Lý Lộ tính kế rồi.
Thứ hình trụ đằng sau cánh cửa ngầm vừa rồi chính là Lý Lộ đang ẩn nấp ở đó, chờ phục kích bọn họ.
Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, Lý Lộ một mực đều rất cẩn thận, sao có thể phạm sai lầm, để lại cho bọn họ một cánh cửa ngầm? Hóa ra lại là một âm mưu khác.
Bây giờ cánh cửa ngầm đã hoàn toàn đóng lại.
Cơ chế mở cánh cửa ngầm có thể không khó tìm nhưng nó cần tiêu tốn thời gian, thứ mà bọn họ đang thiếu nhất.
Vài giây sau khi cánh cửa ngầm đóng lại, điều khiến bọn họ lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
"Vù..."
Trái tim của Giang Thành và Trần Hiểu Manh đồng thời đập thình thịch.
Cửa... đã xuất hiện.
Ánh sáng nhợt nhạt vụt tắt, cánh cửa sắt xuất hiện trong mật thất của Tiền Kiến Tú.
Ở một mức độ nào đó, trò chơi này đã kết thúc.
Lý Lộ là người chiến thắng cuối cùng.
Cô ta cũng chắc chắn sẽ nhận được tất cả phần thưởng.
Điều mà Giang Thành và Trần Hiểu Manh có thể làm bây giờ, chỉ là vào được mật thất trước khi cánh cửa biến mất, trở về thế giới của mình thông qua cánh cửa.
Phần thưởng thì không cần nghĩ đến nữa, chỉ cần sống sót là đã tốt lắm rồi.
Lúc hai người đang chặn trước cửa để nghiên cứu xem cơ chế mở cửa ở đâu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" lớn.
Một tiếng động lớn phát ra từ tầng dưới, giống như tiếng cửa bị dùng lực đạp ra vậy.
Sau đó là tiếng bước chân dày đặc và hỗn loạn, lập tức lao vào trong.
"Lão tứ!!"
Một tiếng gầm thét xé lòng vang lên từ tầng dưới, rung chuyển màng nhĩ của Giang Thành đến mức muốn nổ tung.
Đó là giọng của trưởng thôn Tiểu Thạch Giản, nếu không phải tận tai nhe đươc Giana Thành sẽ không bao điờ tưởng †tfngd ra môt triZởng thôn 60 tuổi lại có sức bùng nổ như vậy. Rất hiển nhiên, ông ta đã phát hiện ra thi thể của Tiền Kiến Thiết.