Chương 157: Người bình thường
Chương 157: Người bình thườngChương 157: Người bình thường
Vài giây sau, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân "tùng tùng tùng", âm thanh nặng nề và nghèn nghẹt, giống như có nhiều đôi bốt nặng đập bên trên vậy.
Bọn họ đang lên tầng rồi.
Mà hiện tại Giang Thành và Trần Hiểu Manh đều rất bị động, bọn họ sắp bị đám trưởng thôn chặn lại ở hành lang tầng ba.
Giang Thành và Trần Hiểu Manh gần như đồng thời hành động, hai người cùng chạy đến phòng 307 vẫn đang mở cửa.
Người trước vung chiếc ghế gỗ cạnh bàn đập thẳng vào cửa sổ, sau một tiếng vỡ đinh tai nhức óc, chiếc ghế gỗ văng ra ngoài cửa sổ, vang lên một tiếng nặng nề xuống đường bên ngoài.
Trên đường có người qua lại, Trần Hiểu Manh hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của người qua đường.
Nhưng khi cô từ khung cửa sổ vỡ nhìn ra, trong lòng nhất thời lạnh đi, trên đường vẫn còn có người, nhưng không ai chú ý tới chuyện vừa xảy ra.
Những người bán hàng rong vẫn bán hàng rong, hai người phụ nữ xách giỏ rau đi ngang qua những chiếc ghế gỗ, dường như không hề hay biết đến chiếc ghế gỗ bị bỏ rơi giữa đường.
Chuyện này quá quỷ dị rồi.
Nhưng ở đây là ác mộng, một nơi hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Giang Thành dùng sức kéo chiếc chăn ra, sau đó cầm đèn dầu lao trở lại hành lang.
Trần Hiểu Manh cũng cùng hắn lao ra ngoài, dù sao hai người đều biết nếu bị nhốt trong phòng sẽ chết càng thê thảm hơn.
Lúc này, mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ cũng đã lao ra từ cầu thang, khoảng 5,6 người, đều là da ngăm đen, tên cầm đầu để râu quai nón, mắt tam giác, vẻ mặt đầy hung dữ.
Giang Thành nhận ra hai người phía sau, khi trưởng thôn dẫn người đến từ đường nhà họ Tiền dập lửa, hai người này cũng đi theo trong đội.
Chỉ là những người này bộ dáng có chút thảm hại, thân hình nhếch nhác, trên người đầy những vết máu li ti.
Trên nửa chân của người đàn ông bên phải người râu quai nón đều là máu, chỉ dùng mảnh vải quấn vài vòng đơn giản, mới không có máu tiếp tục rỉ ra.
Khi mấy người nhìn chằm chằm vào Giang Thành, trong mắt tràn đầy sát ý, nhưng khi nhìn Trần Hiểu Manh, sát ý đó đột nhiên tiêu tan, biến thành một loại dục vọng nguyên thủy.
Trần Hiểu Manh siết chặt chiếc trâm gỗ trong tay.
"Tam Nha Tử!"
Có giọng nói phát ra từ phía sau cầu thang, như đang kìm nén phẫn nộ đến cùng cực.
Trưởng thôn được người đỡ xuất hiện trên cầu thang, người đỡ trưởng thôn cũng không phải ai khác, chính là người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen được Giang Thành nhét cho một cái màn thầu.
Đám người tản sang một bên, trưởng thôn với sắc mặt cực kỳ khó coi đứng ở giữa, vẻ mặt giả tạo tốt bụng bị thay thế bằng vẻ mặt hung hãn, lúc này chỉ muốn xé nát Giang Thành thành từng mảnh.
Người phụ nữ đó cũng phải chết, trưởng thôn nhìn chằm chằm Trần Hiểu Manh.
Nhưng không phải bây giờ.
"Bố." Người đàn ông râu quai nón cầm đầu hai mắt đỏ ngầu: "Đại ca bị bọn họ giết chết rồi, nhị ca cũng bị trọng thương..."
Trưởng thôn tên thật Tiền Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi nói: "Tứ thúc của con cũng bị bọn họ hại chết rồi, lên cho ta! Giết chết tên đàn ông kia, nữ nhân thì bắt về!"
"Ai giết được tên kia, nữ nhân chính là của người đó!"
Nghe vậy, đám nam giới gầm lên lao tới như bị tiêm máu gà.
Tuy rằng trên người bị thương, nhưng sự dũng mãnh của những người dân núi lúc này đã bộc lộ rõ ràng, đôi mắt của bọn họ trừng lớn, trong tròng mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy tia máu, thậm chí trong tay còn không có vũ khí.
Có lẽ là cảm thấy đối phó với mấy người bình thường này, thì không cần dùng đến.
Nhưng Giang Thành và Trần Hiểu Manh đâu có phải là người bình thường mà bọn họ có thể hiểu được, trong hành lang không gian chật hẹp, chỉ có thể đủ chỗ cho ba người đứng song song, cho nên dù đám trưởng thôn có nhiều người hơn nữa, cũng chỉ có thể vài người cùng lúc xông lên.
Một người đàn ông cơ bắp mặc vải nâu vung nắm đấm về phía Giang Thành, khí thế mạnh mẽ đầy uy lực. Trong ấn tượng của anh ta, sau khi người đàn ông yếu ớt trước mặt chịu cú đấm này, cho dù không chết thì cũng ngất đi.
Nhưng ngay khi anh ta cho rằng mình nắm chắc phần thắng, thì người đàn ông trước mặt lắc lư cơ thể, vậy mà lại tránh được cú đấm, sau đó một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt anh ta.
Động tác của anh ta khựng lại, sau đó cổ họng dần dần ấm lên, rồi đột nhiên nứt ra, một lượng lớn máu tươi nóng hổi phun trào, thậm chí bắn tung tóe lên trần nhà.
Sinh cơ trong mắt người đàn ông nhanh chóng biến mất, anh ta quỳ xuống, giây tiếp theo ngã xuống đất, không bao giờ đứng dậy nữa.
Trên mảnh sắt sáng bóng trong tay Giang Thành có vết đỏ tươi chảy ra.
Tất cả chuyện này xảy ra trong nháy mắt, đến nỗi người đàn ông da đen đang lao về phía Giang Thành cũng không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta giơ cánh tay mạnh mẽ của mình lên đánh ngang về phía Giang Thành.
Uốn cong khuỷu tay để chặn, Giang Thành thậm chí còn không tránh né, mà cứ như thế cho người đàn ông một đòn.
Sau một đòn này, Giang Thành vẫn không sao, nhưng sắc mặt người đàn ông lại đột nhiên thay đổi, anh ta cảm thấy như mình đánh vào một cái cây vậy.
Chỉ một khoảnh khắc chậm trễ, Giang Thành đã tiến lên một bước, dùng cùi chỏ cứng đánh vào ngực người đàn ông.
Toàn thân người đàn ông trở nên nhẹ bẫng, cảm giác đó như bị một chiếc búa đập trúng, toàn thân gần như bị một lực cực lớn thổi bay, đập mạnh vào bức tường phía sau.
Tim ngừng đập, đầu óc trống rỗng.
Dọc theo quần áo của anh ta, có thứ gì đó rơi xuống.
Nó trông giống như một mảnh vụn của quần áo, màu đen, còn có viền ren trang nhã, tay nghề tinh xảo không phải là sản phẩm của thời đại này.
Bàn tay vốn đã đâm vào tim người đàn ông của Giang Thành đột nhiên dừng lại.
Một cảm giác khó tả tràn ngập trong mắt Giang Thành, đồng thời trong nháy mắt chiếm quyền chủ động, đồng tử hơi co lại, tròng mắt đen trắng rõ ràng như bị chấm mực. mất một cánh tay phải.
Đúng lúc anh ta chuẩn bị kêu lên thành tiếng, mảnh sắt được cắm chính xác vào chỗ nối giữa cánh tay và vai, cắm sâu vào khớp xương của bả vai.
Các mô sụn bị phá hủy, nhưng Giang Thành không hề thu tay, dẫn đến việc không ngừng phát ra những âm thanh "rắc rắc rắc".
Tiếng hét thảm thiết vang vọng bên tai, còn Giang Thành dùng tay trái lau đi vết máu bắn trên mặt.
Ở bên kia, Trần Hiểu Manh cũng đã giải quyết đối thủ của mình.
Đó là người đàn ông có râu quai nón.
Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, người đàn ông râu quai nón chính là con trai của trưởng thôn.
Mục tiêu mà người đàn ông lao tới chính là Trần Hiểu Manh, nhưng anh ta không ngờ Trần Hiểu Manh cũng đâu phải là một nữ nhân yếu đuối chỉ biết khóc lóc, sau vài chiêu, đối phương đã chính xác cắt đứt gân tay và gân chân của anh ta.
Người đàn ông lúc này trông như một kẻ vô dụng, nằm rũ rượi trên mặt đất.
"Tam Nha Tử!"
Trong mắt trưởng thôn sắp khóc ra máu.
Ông ta có tổng cộng ba người con trai, con trai lớn giẫãm phải mìn và đã thiệt mạng trên đường đến đây, con trai thứ hai cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, phần thân dưới bị thương nặng, hiện tại con trai thứ ba thì...
"Bố... cứu... , ah... ah... ahlI"
Người đàn ông râu quai nón chưa kịp nói xong đã bị một tiếng hét thảm thiết cắt ngang.
Trần Hiểu Manh giẫm nát ngón tay cái của anh ta, tiếp theo dùng gót giày chậm rãi xoay tròn.
Ba tên đàn ông vóc dáng cường tráng trong nháy mắt đã bị hai người giải quyết, đây là chuyện mà trưởng thôn và bất kì người nào mà ông ta dẫn theo đều không ngờ tới.
Lúc này tuy rằng bọn họ người đông thế mạnh, nhưng dù sao con trai cũng đang ở trong tay người ta, trưởng thôn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ đối phương cá chết lưới rách, thì sẽ khiến cho gia đình vốn đã bị quỷ giày vò chịu không nổi này sẽ tuyệt hậu.
Giâv tiến theo. dưới ánh mắt kinh naac Ủa moi naười. Giana Thành mặt không biểu cảm nhấc người đàn ông đang ngồi trên mặt đất lên, dùng tay nắm lấy đầu anh ta, đập mạnh vào tường.