Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 158 - Chương 158: Giao Dịch

Chương 158: Giao dịch Chương 158: Giao dịchChương 158: Giao dịch

"Bụp!"

Đầu người đàn ông bị đập đến bầm dập chảy máu, để lại một mảng đỏ tươi trên tường.

Giang Thành không có ý định dừng lại.

"Bụp!"

"Bụp!"

Hết cái này lại đến cái khác, máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ bức tường, giống như vật tổ đẫm máu từ thời xa xưa.

Giang Thành buông tay đang nắm tóc người đàn ông ra, vật thể hình người be bét máu ngã nhoài ra đất, giống như một vũng bùn.

Một nửa đầu của người đàn ông đã bị xẹp xuống, chất nhầy màu đỏ và trắng trộn lẫn với nhau, vẫn đang chảy ra ngoài.

Giang Thành lau tay trái vào quần áo, sau đó quay đầu nhìn vị trí của trưởng thôn và những người khác, ánh mắt bình tĩnh như đêm trước bão tố.

Tất cả mọi người đều bị màn biểu diễn của Giang Thành và Trần Hiểu Manh làm cho giật mình, đặc biệt là những người trước, chỉ một cái nhìn đã sợ hãi đến mức không ai dám xông tới, cổ họng không thể khống chế mà lăn lộn.

Bọn họ cũng tự nhận là những kẻ tàn nhẫn thủ đoạn độc ác, bất cứ ai nhìn thấu được âm mưu sẽ bị giết không thương tiếc, rất nhiều oan hồn đã bị chôn vùi trong đại viện nhà họ Tiền rồi.

Nhưng phải đến hôm nay, bọn họ mới nhận ra rằng sự tàn ác của mình chẳng khác gì trò trẻ con trước mặt người đàn ông cách đó vài mét.

Hắn mới đúng là tàn nhẫn.

Loại tàn nhẫn ăn sâu đến tận xương tủy.

"Anh... thế nào rồi?" Trần Hiểu Manh nhỏ giọng nói.

Cô ta không nghĩ Giang Thành bị thương, bởi vì là một cục diện nghiền ép hoàn toàn, lúc này cô ta hỏi ra câu hỏi chẳng qua là để giải tỏa sự lo lắng của mình nhiều hơn.

Khí thế kinh khủng tràn ra từ cơ thể Giang Thành khiến cô ta cảm thấy không thể hít thở.

Giang Thành nhìn tay mình, dùng hai ngón tay xoa xoa, đột nhiên nói: "Hơi dính." Trần Hiểu Manh cảm thấy lạnh sống lưng.

"Anh định giữ gã này bao lâu?" Ánh mắt hắn quay sang nhìn người đàn ông râu quai nón đang nằm co ro trên mặt đất.

Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Giang Thành, râu quai nón bắt đầu bật chế độ giả chết, chịu đựng cơn đau kịch liệt nhưng không phát ra âm thanh nào, ngoan ngoãn ngã xuống đất như lợn chết, nhưng vẫn bị Giang Thành chú ý tới.

Trái tỉm của anh ta lúc này như muốn nhảy ra ngoài.

"Các người... các người không thể giết tôi!" Râu quai nón sợ hãi hét lên: "Bố tôi là trưởng thôn, nếu như các người giết tôi, bố tôi sẽ không tha cho các người đâu!"

Giang Thành bật cười, hàm răng trắng đều chỉnh tề trên khuôn mặt nhuốm máu: "Nói cứ như thể tôi sẽ bỏ qua cho bố anh vậy."

Nghe vậy sắc mặt của Trần Hiểu Manh tràn đầy lo lắng, người đàn ông này hiển nhiên đã bất bình thường rồi, mặc dù đợt tấn công đầu tiên đám người trưởng thôn bị tổn thất, vì đã đánh giá thấp đối phương.

Nếu như Giang Thành chủ động tấn công trưởng thôn, vậy thì cho dù có ba đầu sáu tay, cũng sẽ bị bao vây, cuối cùng chết rất khó coi.

Trần Hiểu Manh thì không ngại việc Giang Thành chết, nhưng không phải bây giờ.

Một khi Giang Thành game over, vậy thì người tiếp theo sẽ là cô ta.

"Đừng kích động." Trần Hiểu Manh cố gắng khuyên can, cô ta nuốt khan, nhỏ giọng nói: "Chúng ta giữ lại mạng cho anh ta, đợi đến khi tìm được cơ chế mở cửa, anh muốn làm gì thì làm."

Bên phía trưởng thôn không thể nhịn được nữa, ông ta chỉ còn lại một đứa con trai có thể nối dõi tông đường, nếu lại xảy ra chuyện, vậy thì gia đình sẽ tuyệt hậu.

Đối với những người miền núi coi trọng thừa kế hơn tất cả, nó sẽ như việc bầu trời sụp đổ.

Trưởng thôn khàn khàn nói lớn: "Các người đừng làm hại Tam Nha Tử nhà chúng ta, chỉ cần các người tha cho nó, bất cứ... bất cứ điều kiện nào cũng có thể thương lượng."

Trần Hiểu Manh thật sự sợ Giang Thành sẽ đưa ra yêu cầu kỳ quái nào đó, dẫn đến hai bên cá chết lưới rách, nên ngay lập tức lên tiếng: "Muốn thả người đi cũng không phải là không thể, ông hãy nói cho chúng tôi biết làm sao để mở cánh cửa phía sau trước." Trần Hiểu Manh lập tức cảnh cáo: "Tôi nói cho các người biết, đừng có nghĩ đến chuyện giở trò!"

Cô ta dùng đầu nhọn của trâm gỗ đến sát mắt râu quai nón, dọa đối phương sợ hãi đến mức suýt tè ra quần, lớn tiếng cầu xin bố mình nhanh chóng đồng ý yêu cầu của bọn họ.

"Cái này..." Trưởng thôn do dự một chút rồi trả lời: "Cái này không thành vấn đề, nhưng cô phải thả người ra trước."

Trần Hiểu Manh cười lạnh một tiếng, trâm gỗ đâm thẳng vào một bàn tay của râu quai nón, đóng đinh bàn tay của anh ta xuống đất.

"Ah ahll"

Tiếng hét vang lên, trưởng thôn bối rối nóng lòng bảo vệ con trai, nhanh chóng xua tay nói: "Đủ rồi đủ rồi, để cho công bằng, chúng tôi phái hai người đến giúp cô mở cửa là được chứ gì."

Ông ta liếm đôi môi nứt nẻ, nói tiếp: "Sau khi cửa mở, hãy trả lại con trai cho tôi."

"Không được!"

"Vậy thì một người!" Sắc mặt của trưởng thôn dần dần tối sầm lại, có thể thấy được chút kiên nhẫn của lão già nham hiểm này sắp cạn kiệt rồi.

Trần Hiểu Manh hít sâu một hơi, nói: "Được!"

Chỉ có một người cô ta tự cho rằng có thể đối phó được, chờ khi cửa mở rồi, cô ta sẽ đi thằng vào mật thất, rời đi qua cửa sắt.

Về phần Giang Thành, muốn hành hạ như thế nào, thì không liên quan gì tới mình.

Đám người trưởng thôn tụ tập lại thì thầm, Trần Hiểu Manh nheo mắt, một lúc sau, có một người di tới.

Giang Thành mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm anh ta.

Chính là người đàn ông dùng cái sào vác đồ ăn cho bọn họ, Giang Thành còn lén đưa cho anh ta một cái màn thầu.

Người đàn ông da mặt đen xì này rõ ràng khác biệt với những người khác trong thôn, trong mắt không có vẻ điên cuồng mà bình tĩnh như Giang Thành vậy.

Anh ta cũng rất ít nói, phần lớn thời gian đều ở một mình, khi Giang Thành đưa màn thầu cho anh ta, anh ta cũng chỉ mím môi mỉm cười.

Thân cao gần 2 mét, thân hình vạm vỡ, cơ bắp đen bóng dưới lớp quần áo phồng lên như ngọn đồi. một chút áp lực.

Đám người trưởng thôn rõ ràng là đang có ý đồ khác, nhưng Trần Hiểu Manh hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn, cô ta tóm người đàn ông râu quai nón lên, kéo anh ta đến vị trí cánh cửa.

Cảnh giác phòng bị.

Giang Thành đổ dầu hỏa trong đèn dầu ra, đổ lên chiếc chăn rồi lấy từ trong túi ra một hộp diêm.

Động thái của hắn ngay lập tức khiến trưởng thôn và những người khác hoảng sợ.

Lữ quán này gần như hoàn toàn được làm bằng gỗ, chưa kể nội thất và sàn nhà, nếu thật sự bùng phát hỏa hoạn thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Giang Thành rõ ràng là đang nói với bọn họ.

Nếu như giở trò gì, thì mọi người sẽ cùng chết.

Sắc mặt trưởng thôn tối sầm đến nỗi có thể cắt ra nước.

Người đàn ông cao lớn cường tráng chậm rãi bước tới, anh ta vừa đi vừa vén gấu quần áo thô ráp lên để chứng minh rằng mình không mang theo vũ khí.

Nhưng điều này cũng vô tình làm lộ ra những đường cơ bắp của mình.

Anh ta rất cường tráng, vô cùng cường tráng.

Khi anh đi tới trước mặt Giang Thành, hắn thậm chí còn phải ngước nhìn anh ta.

Anh ta từ từ quay người lại, ra hiệu rằng phía sau cũng không có giấu vũ khí.

Sau đó anh ta quay người, đi đến mép bức tường sơn đen, cúi xuống và đâm một vật gì đó vào góc tường, bức tường chợt rung lên, sau đó một khe hở mở ra.

Cánh cửa ngầm... đã mở ra.

Sắc mặt Trần Hiểu Manh rạng rỡ trở lại.

Sau đó, người đàn ông lùi lại một bước, dường như ra hiệu cho Giang Thành đang ở phía sau dõi theo mình, tự đến mở cửa.

"Tôi biết anh đang nghĩ cái gì." Giang Thành nhìn anh ta, im lặng vài giây rồi mới nói: "Muốn nhân lúc tôi mở cửa để đánh lén từ phía sau."
Bình Luận (0)
Comment