Chương 159: Người đàn ông
Chương 159: Người đàn ôngChương 159: Người đàn ông
Người đàn ông cường tráng nghe xong không vội vã cũng không khó chịu, đôi mắt trên khuôn mặt sạm đen từ trên cao cứ nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
Với chiều cao của Giang Thành, hắn hiếm khi được đối đãi như vậy.
"Đến mở cửa ra." Trần Hiểu Manh cũng thấy có gì đó không ổn, cô ta dùng trâm gỗ chiếu thẳng vào thái dương của râu quai nón, giọng uy hiếp: "Mau lên!"
Đám người trưởng thôn dường như cũng đến gần hơn một chút, hai nhóm người có lẽ chỉ cách nhau vài mét.
"Ông có thể tiến lên một bước nữa, thử xem." Giang Thành nghiêng đầu nhìn đám người trưởng thôn đang chuẩn bị ra tay.
Khác với lời đe dọa của Trần Hiểu Manh, lời cảnh cáo của Giang Thành có hiệu quả ngay lập tức, trưởng thôn và những người xung quanh lập tức không dám cử động nữa.
Mọi ánh mắt của bọn họ đều mơ hồ tập trung vào trên người đàn ông cường tráng.
Giang Thành dùng diêm đốt nửa ngọn nến trên chân nến rồi cầm cây nến lên, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng.
Thân hình người đàn ông gần như sắp chạm đến trần nhà, khuôn mặt đen nhánh sáng bóng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không ra tay, thay vào đó là bước tiếp về phía trước, một tay ấn chặt khe hở, sau đó chậm rãi mở cánh cửa ngầm ra.
Chỉ riêng về điểm này, người đàn ông đã vượt trội hơn Giang Thành về sức mạnh.
"Lùi lại!" Trần Hiểu Manh lớn tiếng nói.
Người đàn ông nhìn cô ta, rồi lùi lại hai bước mà không nói một lời.
Giang Thành kéo tên râu quai nón đã rũ xuống trên mặt đất, dùng anh ta làm lá chắn, để Trần Hiểu Manh đi vào kiểm tra trước.
Chờ sau khi cô ta bước vào, Giang Thành mới kéo râu quai nón chậm rãi đi về phía cửa.
Lúc này, trưởng thôn và những người khác đã không còn bình tĩnh nữa, từ từ tiến về phía trước.
Tình cảnh của Giang Thành bây giờ có chút xấu hổ, nếu hắn muốn lôi râu quai nón vào trong cửa ngầm thì cần phải mở cửa rộng hơn, nếu không anh ta sẽ không thể vào được.
Nhưng nếu làm vậy, hắn sẽ không thể đảm bảo được mình sẽ trốn vào trong cánh cửa ngầm và đóng nó lại trước khi người đàn ông cường tráng ra tay.
Cảm giác khẩn trương quỷ dị càng ngày càng rõ ràng, đó là dấu hiệu cho thấy cửa sắt sắp sập rồi.
Lý Lộ sớm đã trở lại thế giới hiện thực thông qua cửa sắt.
Mà kết cục của Vu Mạn, bọn họ cũng đã đoán được ra.
"Mau đóng cửa lại!" Giọng nói của Trần Hiểu Manh truyền đến.
Giang Thành không do dự nữa, lập tức đẩy râu quai nón về phía người đàn ông cường tráng, sau đó lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh, trốn vào trong cửa, chuẩn bị đóng cửa lại.
Một loạt hành động được hoàn thành ngay lập tức, nhưng ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, một bóng người như một chiếc xe tăng lao vào.
Giang Thành tuy đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn bị đánh văng ra xa hai mét.
Sức mạnh lớn đến thế nào, không cần nói cũng biết.
"Pụp!"
Trong bóng tối, một bóng người ngã xuống đất, tru lên như một con lợn bị giết thịt.
Là tên râu quai nón.
Thân ảnh cao hai mét đứng ở cửa ngầm, xem ra anh ta không hề để ý đến râu quai nón, lao vào người của râu quai nón cũng phải xông vào.
Mà khó xử nhất là vị trí của cửa sắt.
Nó ở ngay trên bức tường cạnh cánh cửa ngầm.
Người đàn ông cường tráng không nhìn rõ mặt, đứng đó như một tòa tháp sắt.
Toi rồi...
Trần Hiểu Manh không còn do dự nữa, lập tức lao về phía người đàn ông cường tráng, qua khe cửa, cô ta đã nhìn thấy trưởng thôn và những người khác đang lao về phía này với vẻ mặt đầy sát khí, đợi đến lúc bọn họ lao vào thì cũng sẽ muộn rồi.
Nếu đã như vậy, Trần Hiểu Manh sẽ kết thúc trước.
Lợi dụng lúc người đàn ông cường tráng vừa bước vào môi trường tối tăm. mắt chia thích no. ô †a nhảy lên cao. định dùnad chiếc trâm naễ để chọc mù đôi mắt của anh ta trước.
Nhưng cô ta đã đánh giá thấp người đàn ông cường tráng này rồi.
Một cơn gió ập đến, người đàn ông cường tráng giơ hai tay lên như lăn khúc gỗ khi cô ta vẫn còn ở trên không, tốc độ nhanh đến mức trái tim của Trần Hiểu Manh nhất thời lạnh đi.
Giang Thành không kịp cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta đụng phải nắm đấm của người đàn ông.
Cảnh tiếp theo là có thể đoán được rồi, Trần Hiểu Manh yếu đuối sẽ bị một quyền đánh gãy ít nhất hơn chục cái xương, sau đó ngã xuống đất, không biết còn sống hay đã chết.
Tên râu quai nón giả chết một hồi lâu, lúc này hai mắt sáng lên.
Giây tiếp theo...
"Phập!"
Đó là âm thanh của dụng cụ sắc nhọn đâm vào da thịt.
Đòn tấn công của Trần Hiểu Manh không hề thất bại, cô ta đâm mạnh vào lòng bàn tay của người đàn ông cường tráng.
Nắm đấm hung hãn của bên kia không hề đánh vào cơ thể gầy gò của Trần Hiểu Manh mà thay vào đó hóa thành một nắm tay vào giây phút cuối cùng, kiên quyết bắt lấy Trần Hiểu Manh giữa không trung.
Sau đó, với ánh mắt không thể tin nổi của đối phương, từ từ đặt cô ta xuống.
Sau khi người đàn ông cường tráng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ ngoài cửa truyền đến, anh ta dùng tấm lưng rắn chắc đập mạnh vào Sau, cánh cửa ngầm "cạch" một tiếng đóng lại.
Trần Hiểu Manh nhìn người đàn ông cường tráng như đang mơ, cô ta muốn tìm hiểu xem rút cuộc tại sao anh ta lại làm như vậy.
Người đàn ông lấy chiếc trâm gỗ trong lòng bàn tay ra, lau lên quần áo rồi lại đưa cho Trần Hiểu Manh, từ khi bị thương đến giờ anh ta một tiếng cũng không kêu.
"A Tô Mộc!" Tên râu quai nón chứng kiến tất cả những chuyện này tức giận lớn tiếng chửi bới: "Đồ khốn nạn ăn cây táo rào cây sung này, khi mày và mẹ mày rơi vào đường cùng là ai đã thấy chúng mày đáng thương cứu giúp! Cho chúng mày một miếng ăn!"
"Là bố tao! Là trưởng thôn của thôn Tiểu Thạch Giản!" Mặt anh ta kích động đỏ bừng, vết thương trước đó thỉnh thoảng vẫn còn đang chảy máu: "Mày báo đáp ông ấy như vậy sao?! Mày..." Anh ta nói đến đây thì kết thúc, bởi vì Giang Thành bước tới, đá anh ta mạnh đến mức lệch cả quai hàm.
"Anh..." Trần Hiểu Manh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cao lớn cường tráng của người đàn ông này, như đang cố gắng tìm ra câu trả lời mà mình muốn.
"Trưởng thôn và những người khác... không tốt." Người đàn ông cường tráng lắc đầu, giọng nói tuy khàn khàn nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo.
Anh ta cúi đầu xuống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó.
"Bọn họ không nên giết người." Anh ta ngưng một giây, lại nói thêm: "Rất nhiều người, tôi đã nói với ông ấy rồi, nhưng ông ấy không nghe, ông ấy không thể tiếp tục sai lầm nữa."
"Mẹ tôi trước khi trở về Trường Sinh Thiên (*) đã nói, bất luận làm gì thì cũng sẽ mắc nợ, Trường Sinh Thiên sẽ ghi nhớ từng món nợ một, rồi sẽ từng món từng món đòi lại." Giọng nói của anh ta khàn khàn thành khẩn. (*: Trường Sinh Thiên là vị thần cao nhất của dân tộc Mông Cổ, bởi vì người Mông Cổ lấy "trời xanh" làm thần vĩnh cửu, nên gọi là Trường Sinh Thiên. )
Cửa sắt phát ra tiếng vù vù cuối cùng, sắp chuẩn bị tiêu tán rồi.
Giang Thành suy nghĩ một chút, rút mảnh sắt ra, đi về phía tên râu quai nón đang run rẩy trên mặt đất, anh ta như biết rõ hắn sẽ làm gì tiếp theo, nên dùng hết sức lực bò về phía góc tường.
Nhưng làm sao có thể bằng tốc độ của Giang Thành.
Chỉ là người đàn ông cường tráng bước tới ngăn cản, anh ta lắc đầu: "Xin đừng giết anh ta, trưởng thôn chỉ còn một đứa con trai này nữa thôi!"
Giang Thành nhìn anh ta: "Vậy anh nên làm thế nào?"
Người đàn ông cường tráng lắc đầu an ủi, duỗi một ngón tay ra, chỉ lên trần nhà nói: "Trường Sinh Thiên đã nói, mọi thứ đều là nợ, không thể trốn tránh."
Tên râu quai nón bị cú đá đánh gãy quai hàm đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, như thể đồng tình với quyết định tha mạng của người đàn ông cường tráng.
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là thế này đi, anh quay người lại, sau đó tôi đâm chết anh ta, anh cứ coi như không nhìn thấy, như thế nợ này là của tôi rồi, không liên quan gì tới anh."
Tên râu quai nón ngây người ra, sau đó tiếng "hooahh"càng to hơn, cả người giãy đành đạch như cá vớt khỏi nước, đập mạnh xuống đất.