Chương 160: Báo thù
Chương 160: Báo thùChương 160: Báo thù
Người đàn ông cường tráng vẫn đứng trước mặt Giang Thành, thái độ của anh ta đã nói lên tất cả.
"Không kịp nữa rồi." Trần Hiểu Manh thúc giục.
Tiếng cửa vù vù càng lúc càng dồn dập, làn sương mù xám nhạt bao phủ trước cửa sắt sống động chảy xiết.
Nhiều nhất là nửa phút nữa, cánh cửa sẽ sập xuống.
Người đàn ông cường tráng không biết cửa ngầm để làm gì, mặc dù trưởng thôn và những người khác ở bên ngoài chửi bới, la hét, tiếng đập cửa không ngừng nghỉ, nhưng cửa ngầm lại như đã nhập vào làm một với bức tường.
"Ở đó có một cánh cửa ngầm, anh có thể rời đi từ đó." Người đàn ông cường tráng chỉ vào một góc phòng, nơi có một chiếc tủ quần áo đặc biệt lớn, kiểu dáng giống hệt tủ quần áo trong tòa nhà bỏ hoang của nhà họ Tiền.
"Mở tủ ra là có thể nhìn thấy cửa, dọc theo hành lang đi ra ngoài, sẽ nhìn thấy đường bên cạnh tiệm bánh ngọt. Trưởng thôn chỉ để lại hai người ở đó, họ không thể ngăn cản được hai người đâu." Anh ta nói rất nhanh.
Cánh cửa sắt bên cạnh cánh cửa ngầm bị sương mù bao phủ, thỉnh thoảng có một vầng sáng đen tối tràn vào, nhưng người đàn ông cường tráng lại như không thể nhìn thấy.
Đây chắc cũng là hạn chế do quy tắc ác mộng đặt ra.
Trong lúc Giang Thành đang suy nghĩ, Trần Hiểu Manh lập tức chạy về phía cửa, mỗi giây trong ác mộng đều nguy hiểm, chỉ khi trở về thế giới của mình mới có thể thực sự an toàn.
Không nói lời từ biệt, một tia sáng lóe lên, Trần Hiểu Manh biến mất trong cửa.
Người đàn ông cường tráng bị sốc ngay tại chỗ.
Trong tầm nhìn của anh ta, cô gái vừa rồi lao thẳng về phía bức tường, rồi... đã biến mất.
Thuật xuyên tường?
Giang Thành đương nhiên sẽ không giải thích với anh ta, không cần thiết cũng không có thời gian, hắn nhìn vào đôi mắt của người đàn ông cường tráng, gật đầu nói: "Bảo trọng."
Sau đó hắn cũng chạy đến cửa sắt. Ngay khi hắn vừa bước vào cửa sắt được nửa bước, động tác của hắn cứng đờ, sắc mặt cũng theo đó thay đổi, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Bọn họ không hề tìm thấy Tiền Kiến Tú.
Cũng không phát hiện con quỷ.
Nếu như cửa sắt đã xuất hiện, có nghĩa là vụ án đã được làm sáng tỏ, tuy có thể là do Lý Lộ đã đi trước bọn họ một bước can thiệp vào, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy thi thể của Tiền Kiến Tú.
Sự nghỉ hoặc thúc đẩy hắn phải nhìn lại sau một cái ngay khi bước vào cửa.
Vào lúc này, ngay cả thời gian dường như cũng dừng lại.
Mọi thứ trông như một đoạn phim quay chậm được chiếu lại trong mắt hắn.
Cánh cửa tủ quần áo trong góc từ từ mở ra một khe hở.
Một con mắt đỏ như máu xuất hiện sau khe cửa.
Giây tiếp theo, cửa tủ đột nhiên mở ra, một thi thể đẫm máu rơi ra ngoài, ngã xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Đó là một cái xác không đầu.
Một bóng người méo mó xuất hiện trong phòng, ôm một cái đầu đẫm máu với cánh tay bị gãy.
Bóng người phát ra một tiếng gầm gừ giữa giận dữ và hưng phấn, sau đó trực tiếp đập nát cánh cửa ngầm lao ra ngoài, cánh cửa ngầm dày như một bức tường nhưng lúc này trông mỏng manh như một tờ giấy.
Tiếng chửi bới và đập cửa của đám người trưởng thôn lập tức biến mất.
Tiếng la hét, tiếng chạy, tiếng cơ thể con người bị xé nát, tiếng máu bắn tung tóe trên mặt đất... Hành lang giống như một địa ngục.
Cửa sắt đã thay đổi tầm nhìn của Giang Thành, hắn mơ hồ có thể xuyên qua bức tường, nhìn thấy cảnh tượng ở hành lang.
Một lượng lớn máu văng tung tóe trên mặt đất, tay chân tứ tung khắp nơi, những người lợi dụng lúc hỗn loạn trốn trong phòng gần đó cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của quỷ.
Cô ta tóm lấy một người đàn ông đang trốn dưới gầm giường, bịt miệng anh ta lại.
Kéo anh ta ra khỏi gầm giường, sau đó nắm lấy vai ở hai bên, xé anh Nhất thời toàn bộ tòa nhà tràn ngập sát ý tanh máu, con quỷ báo thù này cuối cùng đã đến thế giới với ác tâm tột độ nhất của mình để trừng phạt những kẻ đã phạm tội.
Bây giờ đã không còn quy tắc nào có thể ràng buộc được cô nữa.
Ít nhất vào thời khắc này, cô ta là tồn tại không có biện pháp nào.
Giang Thành đột nhiên đã hiểu, hóa ra đây chính là nguyên nhân trước đó quỷ không xuất hiện.
Cũng là quy tắc.
Nếu như quỷ hiện thân, vậy thì tất cả bọn họ đều sẽ chết.
Quỷ cũng đang chờ đợi.
Bất luận bọn họ không vào được cửa sắt đúng thời gian quy định, hay ngu ngốc mở cửa tủ vì tò mò thì bọn họ đều sẽ chết.
Nhưng mặt khác, nếu bọn họ không chủ động mở cửa tủ, thì quỷ ẩn nấp bên trong không thể làm hại bọn họ mà chỉ có thể nhìn họ rời đi.
Quỷ sẽ không tha cho bạn chỉ vì bạn đã giúp cô ta trả thù, giống như những gì Phàn Lực đã nói trong nhiệm vụ đầu tiên, chúng đại diện cho ác ý cực độ, tập hợp tất cả những điều tiêu cực mà bạn có thể nghĩ tới hoặc thậm chí là không thể nghĩ tới.
Điều duy nhất có thể hạn chế chúng... chỉ có quy tắc.
Trong quy tắc không cần kiêng nể, ngoài quy tắc hài cốt cũng không còn.
Ngay lúc Giang Thành đang tức tốc suy nghĩ về những thông tin liên quan đến quy tắc thì vụ thảm sát ở hành lang đã kết thúc.
Chỉ còn lại trưởng thôn và tên râu quai nón con trai của trưởng thôn, cùng với người đàn ông cường tráng còn sống sót.
Bóng dáng méo mó giơ tên râu quai nón vốn đã trợn tròn mắt sợ hãi cùng chất lỏng có mùi hôi thối từ quần của hắn, lắc lắc về phía trưởng thôn, như thể đang thể hiện điều gì đó.
Trạng thái của trưởng thôn tốt hơn tên râu quai nón nhiều, ít nhất ông ta không bị liệt trên mặt đất, miễn cưỡng đứng dựa vào tường, nhưng trong mắt đã tràn ngập một màu xám chết chóc.
Dường như ông ta đã sớm dự đoán được ngày này sẽ đến.
Đúng như người đàn ông cường tráng đã nói, nợ cuối cùng vẫn phải trả.
Bây giờ... đến lượt ông ta trả nợ rồi. Trước mặt trưởng thôn, quỷ dùng một tay cố định tên râu quai nón, tay kia nắm lấy đỉnh đầu anh ta rồi từ từ xoay tròn, cổ của râu quai nón phát ra âm thanh rắc rắc khiến người ta sởn tóc gáy, há hốc mồm bọt máu tràn ra từ khóe miệng.
Đôi mắt của râu quai nón nhìn chằm chằm vào bố mình, như thể đang cầu cứu.
Nhưng hơn mười giây sau, anh ta không thể làm được nữa, bởi vì đầu đã quay ngoắt 180 độ, dấu vết sự sống cuối cùng biến mất, nghiêng đầu, đã chết.
Đôi mắt của trưởng thôn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng người méo mó, như thể có thâm thù đại hận không phải là quỷ, mà là ông ta vậy.
Quỷ cũng không vội, phần cổ mềm oặt nghiêng người nhìn trưởng thôn, đôi mắt màu đỏ máu như chứa đầy ngọn lửa thảo nguyên.
Đối với cô ta, chỉ giết trưởng thôn thôi cũng không đủ, điều cô ta muốn là chết một cách đau đớn nhất.
Tiền Kiến Tú đã bị cô ta tra tấn đến mức không thành hình người.
Hiện tại, mục đích của cô ta đã đạt được.
Cánh tay của cô ta từ từ duỗi ra, rõ ràng còn cách trưởng thôn vài mét, nhưng đã chạm được vào trưởng thôn, cảnh tượng quỷ dị này khiến Giang Thành không khỏi cau mày.
Bàn tay hơi run lên vì phấn khích chạm vào ngực trưởng thôn, cảm nhận nhịp tỉm đang đập mạnh vì sợ hãi kia.
Thân hình méo mó phát ra một âm thanh cực kì chói tai, Giang Thành có thể cảm nhận được hưng phấn bị đè nén đến cực điểm, cuối cùng đã báo thù được.
Quỷ đang cười.
Hắn có thể chắc chắn.
Nhưng khi quỷ cuộn ngón tay thành móng vuốt, chuẩn bị moi trái tim của trưởng thôn Tiền Kiến Quốc, một thanh gỗ dày từ trên trời rơi xuống, làm gãy cánh tay nhô ra của quỷ.
Trong giây tiếp theo, cánh tay quỷ dị đó đã trở lại chiều dài bình thường.
Đồng tử của Giang Thành co rút lại, hắn nhìn thấy người đàn ông cường tráng cầm một cây gậy gỗ đứng chắn trước mặt trưởng thôn.