Chương 163: Ngọn nguồn
Chương 163: Ngọn nguồnChương 163: Ngọn nguồn
"Sao rồi?" Tên mập lon ton chạy tới, nhìn Giang Thành hỏi: "Mọi chuyện thuận lợi không?"
Giang Thành trầm mặc mấy giây, rồi đột nhiên hỏi: "Lần này tôi đã đi khoảng bao lâu?"
Tên mập nghĩ ngợi một chút: "20 phút?" Anh ta lại bổ sung: "Tóm lại là thời gian không dài, bởi vì ở đây ban đêm lạnh quá, tôi vừa mới đi thay một bộ quần áo dày hơn, kết quả... kết quả nghe thấy có động tĩnh dưới tầng, đi xuống xem thì anh đã trở lại."
Sau khi nghe được câu trả lời của tên mập, Giang Thành cũng có nhận thức rõ ràng hơn về ác mộng.
Thời gian hắn tiến vào ác mộng chắc chắn không dài đến 20 phút, 20 phút mà tên mập nhắc tới chắc hẳn sẽ được tính từ lúc hắn vào phòng ngủ.
Nhưng anh ta không tính cả thời gian cần thiết để chìm vào giấc ngủ.
Trừ đi khoảng thời gian này, Giang Thành nghĩ thời gian thực sự tiêu hao trong ác mộng sẽ chỉ có vài phút, thậm chí còn ngắn hơn.
Phải biết rằng, hắn đã trải qua vài ngày trong thế giới ác mộng.
Hiển nhiên, dòng thời gian ở đó khác với dòng thời gian ở thế giới hiện thực, mà lối đi nối liền hai thế giới chính là cửa sắt màu đen.
Tên mập đứng bên cạnh Giang Thành, cũng nhận thấy hắn khác hẳn lúc mới ra ngoài, tâm tình không được tốt, thậm chí cũng không nói nhiều nữa.
"Bác sĩ," Tên mập nuốt khan, nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: "Anh... anh vẫn ổn chứ?"
"Trong thời gian tôi rời đi, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"
Tên mập suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Không có."
"Sau khi anh về phòng đi ngủ, tôi vẫn luôn túc trực bên ngoài, nhưng không phát hiện ra chuyện gì." Anh ta tiếp tục nói,"Tôi không hề nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng sau đó anh lại xuất hiện ở đây."
Giang Thành cầm cốc lên, lại uống một ngụm nước: "Âm thanh thì sao?"
"Cái này..." Tên mập bắt đầu có vẻ do dự.
Giang Thành quay đầu nhìn anh ta, biểu cảm của tên mập không giống như có chuyện gì giấu diếm không nói với hắn, mà giống như không chắc chắn nên khâng biết nhải hiểu đat thế nào. "Anh nói hiện tượng là được rồi." Giang Thành lên tiếng.
"Bác sĩ, thật ra... thật ra khi anh sắp ra ngoài, tôi đã có dự cảm được." Tên mập ấp a ấp úng nói.
Giang Thành nhạy bén cau mày, cốc nước trong tay ngưng lại: "Nói tiếp đi."
"Tôi cũng không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, giống như một luồng điện chợt lóe lên trong đầu, chính là... chính là một cảm giác rất kỳ lạ, tóm lại sau khi cảm giác đó ập đến, tôi biết chắc chắn là có chuyện gì xảy ra, liên hệ với việc anh tiến vào ác mộng, nên tôi đoán có khả năng là anh đã trở về."
Giang Thành dần dần nheo mắt lại.
Tên mập như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói, nhưng lại không tự chủ được mà hạ thấp giọng: "Bác sĩ, lúc trước khi tôi ở bên ngoài lái xe tải, thường xuyên cảm thấy buồn ngủ vào sau nửa đêm, có một đêm khuya nọ, tôi chợt tìm thấy một đài phát thanh chuyên kể về những câu chuyện linh dị"
"Tôi chỉ muốn nghe để đầu óc tỉnh táo, hóa ra chủ đề ngày hôm đó của bọn họ tình cờ là thảo luận về cách nhìn thấy quỷ, cũng chính là làm thế nào để nhìn thấy quỷ."
"Bọn họ còn đặc biệt kết nối với mấy vị khách, nói bọn họ đều là những người đều đã từng gặp qua quỷ."
"Tôi nhớ người đầu tiên nói rằng mình là sinh viên, cô ấy nói rằng đã nhìn thấy quỷ bằng cách chơi bút tiên, sau đó, một người bạn ở cùng với cô ấy đã bị gãy chân vào ngày hôm sau, cô ấy nhận định là có liên quan đến trò chơi bút tiên."
"Nhưng mà cái này thì tôi không tin lắm." Tên mập giải thích: "Người này nói rằng mình là học sinh cấp 3, nhưng giọng nói của cô ấy nghe như khoảng cuối 30 hoặc gần 40 tuổi, tôi đoán cô ấy chính là người mà tổ chương trình đã sắp đặt."
Giang Thành không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe, hắn biết tên mập có thể nói nhiều như vậy chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.
"Cách của người thứ hai là gõ vào bát gạo ở ngã tư đường, gạo sống là loại cơm nấu nửa chín nửa sống."
Anh ta nuốt khan nói tiếp: "Người đó nói rằng anh ấy nhìn thấy hơn chục bóng người gầy gò màu đen, đột nhiên xuất hiện, những người xuất hiện đều là những người đã bị chết đói."
"Anh ấy còn nhấn mạnh, trong quá trình này, đũa đánh vào bát không Tiếp đó, tên mập nhắc đến hàng loạt phương pháp được cho là có thể nhìn thấy quỷ như cầm ô trong nhà, cúi xuống nhìn sau háng, nhắm mắt trước gương và thầm niệm tên mình lúc nửa đêm, chải đầu vào lúc nửa đêm và dùng bút đỏ vẽ lông mày lên chân dung của những người đã chết.
Giang Thành khẽ cau mày, có thể thấy được sự kiên nhẫn của hắn gần như đã cạn kiệt.
Hắn ngồi ở đây không phải là muốn nghe tên mập nói những điều này.
"Bác sĩ." Tên mập mím môi: "Anh hãy nghe tôi nói hết."
Giang Thành nhìn vào mắt tên mập, lời nói đến miệng quả thực cũng không nói ra, hắn hiếm khi thấy tên mập trong bộ dáng như vậy.
Anh ta đang kinh sợ, Giang Thành có thể khẳng định.
Tên mập hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cho đến khi bọn họ kết nối với người cuối cùng."
"Đó là một người đã rất lớn tuổi, tôi có thể cảm nhận được sức khỏe của ông ấy cũng không được tốt, khi nói chuyện phải thở rất nặng nhọc."
"Cách ông ấy giới thiệu là..." Tên mập ngẩng đầu nhìn Giang Thành, môi run run nói: "Sóng não."
"Nhưng sau đó tôi đã kiểm tra qua những cái tương tự, tôi nghĩ thứ mà ông ấy muốn biểu đạt là sóng điện não, nhưng..." Tên mập không nói tiếp nữa.
Anh ta dường như đang đắm chìm trong một ký ức nào đó, logic trong lời nói cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn: "Ông ấy... không, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không rõ người đó là nam hay nữ, rất có khả năng là cổ họng có vấn đề "
"Tốc độ nói của người này rất chậm rất chậm, nhưng tôi cảm thấy rất khó khăn mới nghe hiểu được những gì ông ấy đang nói, tôi chỉ nghe rõ câu nói cuối cùng của ông."
"Ông ấy nói nếu muốn nhìn thấy quỷ, thì sóng điện não của bạn phải đồng nhất với sóng điện não của quỷ."
"Nói theo cách khác..." Tên mập ngẩng đầu lên: "Lúc bạn đang nghĩ tới việc nhìn thấy nó, thì đồng thời quỷ cũng phải đang nghĩ tới bạn."
Tên mập vẫn còn nhớ rất rỡ, khi người đó nói xong câu này, khách mời tại hiện trường và MC lúc trước vẫn còn giễu cợt ông ấy cố ý giả thần giả quỷ để tạo ra bầu không khí kinh dị, ngay lập tức liền im lặng.
Bởi vì... chương trình này của bọn họ đang thảo luận làm thế nào để gặp quỷ. Quỷ rất có khả năng đã xuất hiện bên cạnh bọn họ.
"Bác sĩ." Biểu cảm trên mặt tên mập đang rất khó có thể diễn tả bằng lời, anh ta nhìn Giang Thành, dùng giọng nói nặng nề khác thường chậm rãi nói: "Cho đến rất lâu sau, tôi mới nhận ra một chuyện."
"Đêm ngày hôm đó, có lẽ không phải là do người đó nói ngọng khiến tôi không nghe được rõ những gì ông ấy nói," Anh ta ngưng lại vài giây, cơ thể hơi run lên vì sợ hãi: "Mà là... mà là có thứ gì đang ở bên cạnh ông ấy, bởi vì tần số sóng điện não của cả hai rất gần nhau, cho nên..."
"Cho nên gây ra nhiễu sóng." Giang Thành lạnh lùng nói: "Tương tự như sóng điện từ vậy."
"Đúng vậy!" Tên mập mạnh mẽ gật đầu, sắc mặt méo xệch vì sợ hãi.
Nhưng điều khiến tên mập không ngờ tới là, sắc mặt Giang Thành sau vài giây cũng đột nhiên trở nên cổ quái, đồng tử chợt co rút lại.
Giang Thành đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Trong đoạn ghi âm do Hồ Yến lần đầu tiên tìm đến cầu cứu, đã xuất hiện những đoạn tạp âm lớn.