Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Nhìn Lại

Chương 164: Nhìn lại Chương 164: Nhìn lạiChương 164: Nhìn lại

Sáng sớm, Giang Thành một mình nằm trên giường, hai tay đặt lên chăn, ở vị trí giữa bụng dưới và ngực.

Tên mập vẫn còn đang ngủ ở phòng khách ngoài phòng ngủ.

Điều khác biệt là hôm nay Giang Thành không đóng cửa phòng ngủ.

Có lẽ tên mập đúng là sợ thật, lật qua lật lại trên chiếc ghế sofa cũ trong phòng khách, cuối cùng chuyển chiếc ghế sofa đến cửa phòng ngủ, để vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy Giang Thành đang nằm ở bên trong.

Nhưng chuyện này đối với Giang Thành lại có hơi kinh khủng, hắn chỉ cần hơi nghiêng đầu lại, là đã có thể nhìn thấy một cái đầu to tròn ngay trước cửa phòng ngủ, sau đó đang trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Cũng may Giang Thành không làm như vậy, hắn dần dần ổn định hô hấp, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Giang Thành bình tĩnh như vậy, tên mập không khỏi cảm thấy mình cũng an toàn, có lẽ nói như vậy không hẳn là chính xác, chỉ cần ở bên cạnh Giang Thành, tên mập sẽ cảm thấy mình không thể chết được.

Càng gần càng an toàn, càng không thể chết được.

Nghĩ tới đây, mí mắt của tên mập bắt đầu sụp xuống, sau đó ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Sáng sớm, một loạt âm thanh kì lạ đã đánh thức tên mập đang ngủ Say.

Anh ta lật người lại, vài giây sau mới nhấc mí mắt nặng tru lên.

Trong tầm mắt, Giang Thành ở phòng ngủ đã biến mất.

Tên mập lập tức tỉnh ngủ,"gulu" một tiếng ngồi bật dậy khỏi ghế sofa.

"Cót két—"

Có tiếng động từ tầng dưới phát ra.

Một lúc sau, tên mập cuối cùng cũng mãn nguyện tìm thấy Giang Thành ở tầng dưới, lúc này hắn đang dịch chuyển kệ để bệnh án, tên mập rất tinh ý đi đến giúp đỡ.

"Bác sĩ," Tên mập vừa dùng vai đỡ, vừa nói: "Sau này loại việc như này cứ giao cho tôi là được, anh không cần phải đích thân làm."

Sau khi đặt xong giá quần áo, tên mập lại rất tự giác đi tắm rửa trước, sau đó lao vào bếp chuẩn bị bữa sáng bổ dưỡng cho Giang Thành. Hôm nay thức dậy khá gấp, nên tên mập chỉ đơn giản chuẩn bị hai bát yến mạch, sau đó pha với chai sữa nguyên chất 1L mà mình đã giành được trong siêu thị lúc giảm giá, cuối cùng sợ không đủ dinh dưỡng, lại luộc thêm hai quả trứng cho Giang Thành.

Tên mập thấy Giang Thành ăn hết mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bác sĩ, anh ăn no chưa?" Tên mập hỏi khi đang thu dọn bát đĩa: "Có cần chiên thêm một quả trứng nữa cho anh không, tôi vừa mới mua được một loại nước sốt thịt nướng khá ngon."

"No rồi."

"Bác sĩ vất vả rồi, anh ngồi nghỉ ngơi đi," Tên mập nói rồi bê bát đĩa vào bếp rửa.

Tên mập vừa xuống tầng việc đầu tiên là đun nước sôi, sau đó đổ vào bình giữ nhiệt Peppa Pig màu hồng mà Giang Thành hay dùng nhất, vì vậy Giang Thành bây giờ có thể vừa ngồi nghỉ ngơi, vừa pha cà phê uống.

Hắn nâng cốc cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm, tận hưởng cảm giác cà phê hòa tan 1,5 tệ bùng nổ trên đầu lưỡi.

"Anh mập," Giang Thành đột nhiên hỏi,"Hôm nay là thứ mấy?"

Giọng nói của tên mập hòa lẫn với tiếng va đập của nồi niêu xoong chảo và tiếng nước chảy, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt: "Thứ sáu đó bác sĩ."

"Cuối tháng rồi à?"

"Bác sĩ, trí nhớ của anh thật tuyệt vời!"

Giang Thành đánh giá cao nhất tên mập ở điểm này, mặc dù anh ta rất nhát gan, nhưng lại có năng lực tự điều chỉnh siêu tốt, chỉ cần ngày hôm trước không bị dọa sợ chết, vậy thì sau khi ngủ dậy lại là một tên mập hoàn toàn mới.

Tên mập lớn tiếng nói ở trong bếp: "Bác sĩ, bữa trưa chúng ta ăn cá chua ngọt hay cá luộc? Tôi phải bắt đầu chuẩn bị rồi!"

Giang Thành nhấp một ngụm cà phê, mấy giây sau mới trả lời: "Chua ngọt đi, cá luộc lại phải dùng thêm gia vị để chấm."

"Đã rõ, bác sĩ."

Sau khi đã nghe Giang Thành nói, tên mập dọn dẹp bát đĩa xong lại lấy con cá mua ngày hôm trước trong tủ lạnh ra.

Làm xong mọi việc, tên mập đi vào nhà vệ sinh, dùng nước rửa tay rửa tay ba lần, mãi đến khi không còn ngửi thấy mùi tanh tanh mới ra khỏi nhà vệ sinh, đến gần Giang Thành. Anh ta ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đối diện với Giang Thành, không nói một lời, đặt hai tay lên đầu gối, cứ nhìn hắn chằm chằm.

Giang Thành cầm điện thoại lên, trả lời vài tin nhắn, sau đó đặt điện thoại xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó, đồng thời uống ngụm cà phê cuối cùng.

Tên mập liếm môi, trong mắt không giấu được sự háo hức.

"Tôi không nhận được phần thưởng nhiệm vụ." Giang Thành đặt cốc xuống, ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Có người đã giành đi qua cửa trước."

Tên mập chớp mắt không thể tin được.

"Còn nữa," Giang Thành rút tay lại, dựa lưng vào ghế: "Lần này tôi đã gặp một người quen."

Tên mập chớp chớp mắt: "Cô gái thuần khiết Trần Hiểu Manh à?"

Bây giờ thì đến phiên Giang Thành cau mày: "Sao anh biết?"

Trong tiềm thức hắn cho rằng sóng điện não của tên mập đã truyền lại thông tin cho hắn, đêm qua hắn đã nhận ra ác mộng rất có thể là do sóng điện não gây ra, chẳng lẽ là...

"Bác sĩ, chúng ta tổng cộng mới chỉ trải qua hai nhiệm vụ." Tên mập hình như cũng hiểu ra sự hiểu nhầm của Giang Thành, nên sắc mặt có hơi ngượng ngùng: "Hai nhiệm vụ, ngoại trừ hai người chúng ta ra, cũng chỉ có Trần Hiểu Manh là người sống sót còn lại."

Giang Thành: "..."

"Bác sĩ, những thứ này đều không quan trọng, anh mau nói cho tôi biết nhiệm vụ lần này của anh như thế nào đi?" Tên mập tò mò hỏi.

Anh ta rất tỉnh tế rót đầy nước vào cốc cho Giang Thành.

Giang Thành cũng không phụ sự mong đợi, bắt đầu nhìn lại những chuyện mình đã gặp phải trong lần nhiệm vụ này.

Phải nói rằng Giang Thành có tài kể chuyện cực kì tuyệt vời, bản thân cốt truyện vốn dĩ đã kịch tính, đến chỗ hắn, có thể so sánh với một bộ phim sử thi.

Tất nhiên, hắn là nam chính duy nhất.

Hơn nữa trong câu chuyện của hắn, còn có ba người phụ nữ khác tranh giành cấu xé ghen tuông vì hắn.

Tên mập nghe mà mê mẩn.

Khi Giang Thành nói về việc mình đào ra quả mìn do đám người trưởng thôn gài xuống, sau đó thay đổi địa điểm và chôn chúng ở lối vào "Nếu như bác sĩ không phải là cô nhi, người bình thường ai có thể làm được ra chuyện này."

"Tsk," Giang Thành lập tức ngừng nói, nghiêng đầu nhìn về phía tên mập.

Tên mập đã phát hiện ra mình lỡ lời, lập tức giải thích: "Bác sĩ, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn khen anh cơ trí mà thôi."

Sau khi dỗ dành một hồi lâu, chuyện này mới kết thúc.

Tên mập hứa buổi trưa sẽ chiên thêm món gà cay như một lời xin lỗi với Giang Thành.

Nhưng sau đó khi nghe được câu chuyện của A Tô Mộc, tên mập im lặng, một lúc sau mắt anh ta đỏ hoe, thằng thừng nói rằng A Tô Mộc quả là một nam tử hán, thậm chí vì quỷ đã giết chết A Tô Mộc nên sự đồng cảm trước đó dành cho cô ta cũng ít đi rất nhiều.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại," Tên mập quấn chặt quần áo nói: "Người phụ nữ tên Lý Lộ kia thật lợi hại, vậy mà có thể giấu được anh và Trần Hiểu Manh, lại còn gài bẫy muốn giết chết hai người."

Trong này tất nhiên còn có cả nguyên nhân đến từ việc Giang Thành và Trần Hiểu Manh cùng đề phòng lẫn nhau, nhưng người có thể làm được đến như thế này quả thật cũng không có nhiều.

Lúc này, ánh mắt tên mập đột nhiên trở nên vi diệu, anh ta đến gần Giang Thành, cười híp mắt hỏi: "Bác sĩ, tôi có một câu hỏi."

Giang Thành liếc anh ta một cái, rất hiển nhiên là ra hiệu cho anh ta tiếp tục nói.

Tên mập nuốt nước bọt, cả khuôn mặt có chút hưng phấn ửng đỏ: "Đêm hôm anh và Trần Hiểu Manh ở cùng nhau đó... không xảy ra chút chuyện gì sao?"
Bình Luận (0)
Comment