Chương 165: Nguyên nhân
Chương 165: Nguyên nhânChương 165: Nguyên nhân
"Xảy ra rồi." Giang Thành trả lời không chút do dự.
Trên mặt tên mập lộ ra một nụ cười xấu xa khó hiểu, anh ta vươn dài cổ ra, liếm môi, nheo mắt cố ý hỏi: "Hai người đã làm những gì vậy?"
"Cô ta đã hỏi tôi chuyện về tờ báo trước đây," Giang Thành trả lời: "Sau khi cô ta nhận ra mình không xứng với tôi thì đã trở mặt không nhận người, muốn lấy lại tờ báo."
Tên mập sửng sốt một lát, sau đó chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Giang Thành ngẩng đầu nhìn tên mập, không nói ngay, nhưng ánh mắt của hắn đã lộ ra rất nhiều tin tức cho tên mập.
Tên mập nhất thời nghẹn họng, đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu.
"Tôi nói với cô ta tờ báo đã bị anh cướp mất rồi," Giang Thành dựa lưng vào ghế, vài giây sau mới ngẩng đầu nhìn tên mập rồi nói tiếp: "Chuyện còn lại thì anh nhớ tự mình biên nốt, lần sau nếu lại gặp phải cô ta thì đừng để lộ sơ hở."
"Bác sĩ," Khuôn mặt tên mập co giật mấy cái,"Anh không cảm thấy chuyện mình là một cô nhi cũng phải tìm một nguyên nhân sao?"
Cuộc trò chuyện giữa hai người dường như kết thúc rất vội vàng và không mấy vui vẻ, Giang Thành có thể nhìn ra điều này từ hành vi của tên mập sau đó.
Ăn sáng xong, Giang Thành ngồi vào bàn bắt đầu làm việc, hắn lấy ra hồ sơ bệnh án của một số bệnh nhân đang theo dõi, sau đó gọi điện cho người thân của họ để hỏi thăm tình trạng hồi phục của bệnh nhân.
Nhưng vừa kết nối điện thoại, đã có tiếng "ping ping pong pong" đang sửa chữa đồ đạc từ trên tầng truyền xuống, hoặc là tiếng cắt rau củ điên cuồng trong phòng bếp.
Người hiểu thì biết rằng tên mập đang làm cá, người không hiểu còn cho rằng là đang chặt xác.
Không còn cách nào khác, Giang Thành đành phải hẹn người đến nói chuyện trực tiếp.
Thời gian hẹn là vào buổi chiều.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Giang Thành muốn tranh thủ thời gian ăn trưa để cư xử tốt hơn một chút, cố gắng hòa giải với tên mập.
Hắn định khen ngợi tay nghề nấu nướng của tên mập một chút. Nhưng đồ ăn vừa bưng lên, Giang Thành liền tắt lửa.
Tên mập đều chia mỗi món ăn thành hai phần bằng nhau.
Ví dụ như món gà cay, đĩa trước mặt Giang Thành chứa đầy ớt, trong khi đĩa trước mặt tên mập lại đầy thịt gà.
Cá chua ngọt cũng vậy, đầu cá thuộc về mình, thân cá thuộc về tên mập.
Giang Thành cúi đầu gắp mấy miếng đồ ăn, cuối cùng không khỏi ngập ngừng đưa đũa vào đĩa của tên mập, không ngờ giây tiếp theo, tên mập lại im lặng gắp miếng thịt trên đĩa đặt lên, đổ tất cả vào bát, rồi cúi đầu trộn lên ăn.
Giang Thành nhìn chằm chằm vào những hạt cơm đỏ rực trong bát tên mập, không khỏi chép chép miệng vài cái.
"Anh mập," Giang Thành hỏi với vẻ rất trìu mến: "Tôi nhớ anh từng làm đầu bếp ở khách sạn Hoàng Hạc Lâu đúng không, tài nấu nướng của anh thật sự rất tuyệt, nếu như có thể tiếp tục làm ở đó, nói không chừng vị trí đầu bếp sẽ là của anh!"
"Bác sĩ, anh nhớ nhầm rồi," Tên mập cũng không ngẩng đầu lên nói,"Tôi làm người quét dọn ở Hoàng Hạc Lâu, chủ yếu phụ trách nhà vệ sinh."
Sau một lúc...
"Tôi ăn xong rồi," Tên mập đứng dậy vừa dọn đĩa vừa nói: "Tôi còn phải đi rửa bát, bác sĩ, anh cứ ăn từ từ."
Tên mập bưng bát đũa trở lại phòng bếp, mấy giây sau đã có tiếng nước chảy, cùng tiếng bát đũa lanh canh vang lên.
Giang Thành cúi đầu nhìn nửa con cá chua ngọt mà tên mập để lại trên đĩa còn nguyên vẹn.
Sau khi ăn trưa xong, Giang Thành lên tầng nghỉ trưa một chút, dù sao hôm qua hắn vừa thoát khỏi ác mộng, năng lượng tiêu hao trong một đêm không thể bù đắp lại ngay được.
Sau ba nhiệm vụ ác mộng, hắn dần dần hiểu ra một số cấm ky, hay còn gọi là... quy tắc.
Đầu tiên, đằng sau mỗi cánh cửa đều là một thế giới hoàn toàn khác biệt, nhưng thế giới đó theo một nghĩa nào đó là có thật, như thể nó là một mảnh vỡ được bàn tay của thần lấy ra từ trong lịch sử xa xôi.
Bất luận bọn họ có làm gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được cái kết của câu chuyện, tất cả những gì bọn họ có thể thay đổi chỉ là quá trình. Thứ hai, ác mộng gần giống như một cơ chế lựa chọn được khuếch đại, có phần thưởng và hình phạt riêng.
Hình phạt thì không cần nhắc đến nữa rồi, quỷ bên trong sẽ nói với bạn.
Còn cái gọi là phần thưởng, mới chính là mối quan tâm lớn nhất của Giang Thành.
Hiện tại hắn đã biết, với điều kiện tiên quyết là tất cả đồng đội đều tử vong, nếu người cuối cùng còn lại có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thì hắn sẽ nhận được một tờ giấy trắng.
Mà nghe nói tờ giấy này có thể ngăn chặn việc quỷ làm hại mình.
Tất nhiên nó sẽ không tồn tại vĩnh viễn, chỉ được dùng một lần thôi, sau khi sử dụng, tờ giấy trắng này sẽ biến mất.
Đây là lời mà Dư Văn, người được hắn cứu trong nhiệm vụ trước đã nói với hắn, cô ta cũng là dựa vào tờ giấy trắng mới sống sót dưới sự tấn công của quỷ.
Nghĩ đến đây, Giang Thành bất giác nheo mắt, trong đầu hắn lại hiện ra bóng dáng của Trần Hiểu Manh.
Trong tòa nhà bỏ hoang của nhà họ Tiền, Trần Hiểu Manh vậy mà lại có thể thoát được khỏi tay quỷ, trong điều kiện tủ quần áo bị khóa trái, chuyện này e rằng không thể dùng may mắn để giải thích.
Trong tay cô ta chắc là cũng có một tờ giấy như này.
Chỉ là cũng dưới sự tấn công của quỷ nên đã dùng mất.
Điều này cũng giải thích cho việc sau đó khi lục soát trên người, hắn chỉ tìm thấy bức ảnh chụp, chứ không tìm thấy tờ giấy trắng hộ mệnh.
Đánh giá từ lần tiếp xúc trong nhiệm vụ đầu tiên, chuyện Trần Hiểu Manh hãm hại đồng đội hoàn toàn là xe nhẹ chạy đường quen, nếu không phải có mình xuất hiện lật ngược tình thế, thì cô ta lại thành công rồi.
Cô ta mạnh hơn Dư Văn nhiều, nên tất nhiên sẽ có thứ này trong tay.
Giang Thành lần này lựa chọn đi làm nhiệm vụ một mình, cũng bởi vì muốn có được thứ này, nhưng không ngờ, lần này lại bị một người phụ nữ tên Lý Lộ cướp mất.
Hắn không đủ tự đại đến mức giết hết tất cả đồng đội, nhưng hắn có cách để lấy được một số thứ tốt từ bọn họ.
Trần Hiểu Manh là ví dụ điển hình nhất.
Tiếc rằng hắn đã ra tay chậm mất một bước, nếu không tờ giấy trắng đó đã là a hắn rầi. Thứ ba, đây cũng là một điểm mà hiện tại Giang Thành vẫn chưa nghĩ ra, chính là mối quan hệ giữa tờ báo trong phần thưởng và tờ giấy trắng, nhưng hắn có thể nhìn ra, mức độ ưu tiên của tờ báo thấp hơn mức độ ưu tiên của tờ giấy trắng.
Dù sao thì tờ giấy trắng có thể bảo toàn mạng sống.
Nhưng nếu phải nói rằng giấy trắng mạnh hơn tờ báo thì cũng không hẳn như vậy, vì chức năng của hai loại này là khác nhau.
Giấy trắng được dùng để hộ mệnh, tờ báo thì ghi lại một số manh mối trong nhiệm vụ.
Lấy một ví dụ, nếu như phải chọn một trong hai, giả dụ là người bình thường, vậy thì vẫn nên cố gắng lựa chọn tờ báo manh mối để có cơ hội sống sót cao hơn.
Bởi vì trên con đường hoàn toàn dựa vào suy đoán để sống sót, cho dù bọn họ có cơ hội hộ mệnh một lần, vậy thì sau khi đã dùng hết rồi, thì vẫn phải chết.
Hơn nữa cái chết sẽ còn đau đớn hơn nhiều.
Lấy một so sánh không phù hợp, giống như một tù nhân bị bịt mắt quỳ dưới đất chờ bị bắn, nhưng khi người thi hành nổ súng mới phát hiện ra đó là một quả đạn xịt.
Sau đó chỉ có thể thay viên đạn khác, rồi bắn lại lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như nhau, dù sao đều phải chết, trước khi chết còn phải chịu một cơn kinh sợ, nghĩ như vậy, thì thà bọn họ không có có tờ giấy trắng còn tốt hơn.
Nhưng đối với những người chơi cao tay như Lý Lộ hay Trần Hiểu Manh, thì tình hình lại hoàn toàn khác.